Jun 30, 2012

Giữa một vùng sỏi đá khô cằn,cây hoa dại vẫn mọc lên và nở những chùm hoa thật đẹp

Giữa một vùng sỏi đá khô cằn,cây hoa dại vẫn mọc lên và nở những chùm hoa thật đẹp. Phát biểu suy nghĩ của anh(chị) được gợi ra từ hiện tượng nêu trên. 

BÀI LÀM:

Giữa vùng sỏi đá khô cằn, cây hoa dại vẫn mọc lên và nở những chùm hoa thật đẹp. Hình ảnh ấy tạo một cảm giác cô đơn,lạc lõng thậm chí là bị đày đọa nhưng bông hoa bé nhỏ ấy vẫn kiên cường,hiên ngang.Nó chống chọi với những điều đó với tất cả sức lực nhỏ bé mà bền bỉ, như cánh chim bé nhỏ chao lượn giữa cơn giông bão tìm đường về tổ và cuối cùng nó đã chiến thắng. Chiến thắng tất cả những khó khăn, gian khổ ấy mà trở thành một đóa hoa đẹp, bừng cháy sức sống, nó vượt lên những sỏi đá khô cằn, giữa nắng gắt để trở thành một điểm chấm phá trên bức tranh hoang mạc nỏng bỏng và khắc nghiệt. Đó thực sự là một phép màu của Chúa, là một trong rất nhiều những điều kì diệu của cuộc sống này, như môt câu chuyện cổ tích. Và hơn nữa, đó còn là một trong những bài học giản dị, sâu sắc và cũng tuyệt vời nhất mà cuộc sống đã dành tặng cho chúng ta. 


Trong đời,ai chẳng đôi lần gục ngã trước những khó khăn, thách thức...Tất cả như đám mây đen khổng lồ, che lấp những tia sáng của tương lai, làm cho chúng ta kiệt quệ,mỏi mòn,mất ý chí chiến đấu, muốn buông xuôi. Và đây cũng là lúc chúng ta đối mặt với chính mình, là thời khắc mà những quyết định sẽ ảnh hưởng đến quãng đời còn lại của chúng ta. Lòng dũng cảm,bãn lĩnh, sự quyết đoán...tất cả sẽ được thể hiện một cách rõ nét nhất.

Kì diệu thay, có những người khi gặp khó khăn, trắc trở thì họ trở nên cứng rắn, mạnh mẽ hơn cho dù họ vẫn có thể thất bại nhưng họ đã cố gắng đến mức cuối cùng.Họ nhận thức được rằng, một khi họ buông xuôi, họ sẽ mất tất cả.Công sức học hành bấy lâu,tiền bạc,thời gian...những thứ đó sẽ tan biến cùng với đám mây đen đang vần vũ trên bầu trời. Họ đã được Thượng đế ban cho một món quà mà không phải ai cũng có : nghị lực. Với món quà đó,họ đã biến những nỗi tủi nhục, đắng cay thành một thứ vũ khí sắc bén mà không có một loại khí tài nào trên Trái đất này có thể sánh được. Họ đã vượt qua chông gai để xua tan đám mây đen ấy. Và ánh sáng đã trở lại, tâm hồn họ có thể bị chai sạn,rách nát nhưng nó đã trở nên mạnh mẽ và thiêng liêng hơn bao giờ hết. 

Họ biết rằng dù con đường có đẹp đến mức nào cũng phải trả giá bằng những mũi gai đau đớn, bằng máu và nước mắt... 

"Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng
Bàn chân cũng thấm đau vì những mũi gai
Ðường vinh quang đi qua muôn ngàn sóng gió
Lời hứa ghi trong tim mình
Vẫn bước đi hiên ngang đầu ngẩng cao...."

(trích bài hát "Đường đến ngày vinh quang")

Nhưng cuộc sống đâu phải chỉ có những điều tuyệt vời như thế, bên cạnh đó vẫn có những kẻ hèn nhác,yếu đuối,chưa gì đã từ bỏ những ước mơ của mình.Họ sẵn sàng vứt bỏ tất cả hoài bão để sống một cuộc đời vô vị,chán ngắt thậm chí là tàn tạ,vật vờ.Họ như một chiếc bóng lẻ loi đơn chiếc cứ đi đi về về trong cái xã hội nhộn nhịp,năng động này.Suốt đời lẩn tránh, sống ủ rủ và khi về già, chắc chắn họ sẽ nuối tiếc những tháng ngày lãng phí, không sống hết mình. Hối tiếc vì đã chấp nhận làm một bông hoa úa tàn, khô héo, không tô điểm cho đời.

Vâng, chúng ta sẽ vượt qua tất cả khó khăn,trắc trở. Cho dù con đường hoa hồng có nhiều gai đi thế nào chăng nữa thì nó vẫn là con đường của vinh quang,của thành công và theo một câu nói khá nổi tiếng thì trên con đường này " không có dấu chân của kẻ lười biêng". Thân xác có thể tả tơi, mỏi mòn nhưng ý chí ta vẫn luôn tồn tại một hạt giống - hạt giống của khát vọng và hoài bão - rồi nó sẽ đâm chồi nảy lộc, sẽ trở thành một đóa hoa dại đẹp đẽ để tiếp thêm sức mạnh cho chúng ta vượt qua những ghềnh thác cheo leo, đi đến bến bờ của những giấc mơ. Đau đớn, tủi nhục, nước mắt sẽ tan biến khi chúng ta đi hết con đường và chạm tay vào đỉnh vinh quang. Mặt trời sẽ chiếu sáng, vầng dương sẽ cài lên vai chúng ta vinh quang của những người chiến thắng, ta sẽ ngẩng cao đầu và tự hào vì chúng ta đã đấu tranh không mệt mỏi với những phút giây yếu mềm của bản thân và những gian nan chồng chất. Những bông hoa dại sau khi vượt qua những điều khắc nghiệt của thiên nhiên đã nở và...

"Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi
Và chúng ta là người chiến thắng
Ðường đến những ngày vinh quang không còn xa"


Cuộc đời vẫn trôi đi, những khó khăn khác lại đến và chúng ta sẽ phải chiến đấu một cách ngoan cường. Hãy sống và đấu tranh sao cho đến lúc sức tàn lực kiệt, ta không phải hối tiếc về những tháng ngày tuổi trẻ bị hoài phí. Những gian truân, vất vả sẽ trở thành những chiến công bất diệt trong trái tim của mỗi conngười. Vì loài hoa dại kia sẽ úa tàn và chúng ta cũng không sống mãi, nhưng những dấu chân mà chúng ta đã in trên đường đời, những thành công trong cuộc sống sẽ tô thắm cho bước tranh cuộc sống muôn màu kia, như loài hoa dại ấy đã gợi nên sức sống cho vùng sỏi đá khô cằn. .

ST

Tình yêu thương con người trong cuộc sống


TÌNH YÊU THƯƠNG CON NGƯỜI TRONG CUỘC SỐNG

Có những người luôn hiểu rằng trong cuộc sống còn có nhiều thứ quý giá hơn tiền bạc – đó là tình yêu thương. Tình yru thương là một nét đẹp của nhân cách con người, hướng con người tới đỉnh cao của chân- thiện- mĩ.

Tình yêu thương có muôn hình vạn trạng, như viên đá ngũ sắc, mỗi mặt mỗi cạnh đều lung linh một sắc mầu khác nhau. Tình yêu thương là vô hình nhưng sự hiện diện của nó lại hữu hình, nó len lỏi vào từng góc nhỏ của cuộc sống thường ngày. Có thể là vô hình, cũng có thể là cố ý mà chúng ta không nhận ra, biểu hiện giản dị, gần gũi nhất của tình yêu thương con người chính là tình yêu thương cha mẹ, anh chị, hay người thân trong gia đình. Hay nói cách khác, dó là tình thân. Con người ta sinh ra ai cũng có sẵn lòng yêu quý mẹ cha, yêu thương con người mang cùng dòng máu. Chúng a mang nó vào đời và đặt bên cạnh nó một thứ tình cảm khác- tình bạn. Sau những buồn vui của tuổi thơ, những sự sẻ chia của cuộc sống, môt sợi dây vô hình đã kết nói những người xa lạ lại thành một người bạn, một phàn quan trọng của cuộc sống. Tình bạn- sự cảm thông. thấu hiểu, sẻ chia hay đồng cảm, xét cho cùng, cũng là một biểu hiện không cầu kì không ồn ào mà rất tự nhiên, giản dị của tình yêu thương. Bên cạnh đó, có thể nói rằng, tình yêu đôi lứa, sự đồng điệu của hai tâm hồn cũng là một phần của tình yêu thương. Và khi Tú Xương, Xuân Diệu, hay Huy Cận,...... viết nên những vần thơ ca ngợi tình yêu thương giữa con người với con người thì chính là cảm hứng nghệ thuật đang thăng hoa trong tình yêu thương. Khi xét trên một nghĩa rộng lớn hơn, không có chiếc túi thần kì nào chứa hết tìh yêu thương nhân loại. Chúng ta yêu những gương mặt thân quen mà ta vẫn gặp mỗi ngày, cho dù giữa ta với họ không hề có một mối liên giao nào, đơn giản bởi vì chúng ta cùng chung sống trên cùng nột mảnh đất, cùng chung một tổ quốc, chung tiếng nói... chung màu da.... Chúng ta thương những đứa bé mồ côi không cha không mẹ, lo lắng cho cuộc sống của con người nơi vừa xảy ra trận bão lớn....... Chúng ta cảm thông, đau xót, lo lắng cho cả những người chưa từng gặp mặt bởi tình yêu thương của con người là vô cùng tận. Có những người đã bỏ bao tâm huyết để chăm lo cho các em nhỏ ở cô nhi viện, ở các trung tâm chăm sóc và nuôi dưỡng trẻ em tàn tật, trẻ em bị nhiẽm bệnh AIDS......... Họ làm việc một cách âm thầm không cần được đền đáp công lao, cũng không cần được biểu dương. Họ làm chỉ vì tình yêu thương đối với những con người, những cuộc dời nhỏ bế, bất hạnh. Không giấy bút nào ghi danh cho hết những con người mang trong mình nhân cách cao đẹp đó.

Bên cạnh đó, trong guồng quay vội vã ủa cuộc sống ồn ào, còn có rất nhiều người không có tình yêu thương. Họ sống cho cái tôi của mình, bỏ mặc những thứ xung quanh họ. Họ có thể dửng dưng trước hoàn cảnh đáng thương nhất. Thậm chí có người chỉ biết yêu chính bản thân mình mà không hề biết sa sẻ tình yêu thương cho bất kì ai khác. Những người như thế không nhiều nhưng là một hiện tượng đáng phê phán trong xã hôi bởi:” Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình”

Tình yêu thương tôn vinh cho nhân cách con người, trong khi sựu vô cảm hạ bệ con người xuống vực sâu của sự thảm bại. Tình yêu thương là một nét phẩm chất cao quý trong nhân cách đạo đức. Mỗi người cần biết bồi dưỡng, phát huy, để tình yêu thương thực sự trở thành mẫu số chung trong nhân cách con người.

ST

Một bài học sâu sắc, ý nghĩa mà cuộc sống đã tặng cho em

BẢN CHẤT CỦA THÀNH CÔNG


Đề bài: Một bài học sâu sắc, ý nghĩa mà cuộc sống đã tặng cho em

Bài làm: Bản chất của thành công


Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục? Vậy thì bạn hãy giành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có những người đạt được thành công theo một cách giản dị đến bất ngờ.


Thành công là khi bố và con trai có dũng khí bước vào bếp, nấu những món ăn mẹ thích nhân ngày 8-3. Món canh có thể hơi mặn, món cá sốt đáng lẽ phải có màu đỏ sậm thì lại ngả sang màu… đen cháy. Nhưng nhìn mâm cơm, mẹ vẫn cười. Bởi vì hai bố con không thể thành công trên “chiến trường” bếp núc, nhưng lại thành công khi tặng mẹ “đoá hồng” của tình yêu. Một món quà ý nghĩa hơn cả những món quà quý giá, hạnh phúc ấy long lanh in trong mắt mẹ.

Thành công còn là hình ảnh một cậu bé bị dị tật ở chân, không bao giờ đi lại bình thường được. Từ nhỏ cậu đã nuôi ước mơ trở thành cầu thủ bóng đá. Sau bao nỗ lực khổ luyện, cậu bé trở thành cầu thủ dự bị trong một đội bóng nhỏ, và chưa bao giờ được chính thức ra sân. Nhưng đó không phải là thất bại. Trái lại, thành công đã nở hoa khi cậu bé năm xưa, với bao nghị lực và quyết tâm, đã chiến thắng hoàn cảnh để theo đuổi ước mơ từ ngày thơ bé. Thành công ấy, liệu có mấy người đạt được?

Sau mỗi mùa thi đại học, có bao “sĩ tử” buồn rầu khi biết mình trở thành “tử sĩ”. Hai bảy điểm, cao thật đấy. Nhưng cao mà làm gì khi NV1 lấy tới hai bảy phẩy năm? Đó thật ra không phải là thất bại, chỉ là khi thành công - bị - trì – hoãn mà thôi. Cuộc sống vẫn chào đón họ với NV2, NV3. Quan trọng là họ đã nỗ lực hết sức để khẳng định mình. Đó là ý nghĩa vẹn nguyên của các kỳ thi, và cũng là bản chất của thành công.

Ngày còn nhỏ, tôi đã được đọc một câu chuyện rất xúc động. Truyện kể về một cậu bé nghèo với bài văn tả lại mẹ - người phụ nữ đã che chở cuộc đời em. Cậu bé viết về một người mẹ với mái tóc pha sương, với đôi bàn tay ram ráp nhăn nheo nhưng dịu hiền và ấm áp. Cậu kết luận rằng: bà ngoại là người mẹ - người phụ nữ đã nâng đỡ em trong suốt hành trình của cuộc đời. Bài văn lạc đề, phải về nhà viết lại. Nhưng đó mới chính là một tác phẩm thành công, bởi ở đó chất chứa tình yêu thương của đứa cháu mồ côi dành cho bà ngoại. Liệu có thành công nào, tình cảm nào thiêng liêng hơn thế?

Nhiều năm trước, báo chí từng vinh danh một cậu học trò nghèo thi đậu đại học với vị trí thủ khoa. Đối với cậu, đó là một thành công lớn. Nhưng có một thành công khác, lặng thầm mà lớn lao, đó là chiến thắng của một người cha gần 20 năm trời đạp xích lô nuôi con ăn học. Bao niềm tin và hi vọng hiện lên trên gương mặt vốn đã chịu nhiều khắc khổ. Và ngày con trai đậu đại học cũng là ngày tốt nghiệp khoá - học - của - một - người - cha.

Tôi biết có một nữ sinh tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu gần hai mươi năm trước. Với tài năng của mình, cô có thể gặt hái thành công trên con đường sự nghiệp và danh vọng. Nhưng cô sinh viên năm ấy đã chấp nhận hi sinh những cơ hội của đời mình để trở thành một người vợ đảm đang, một người mẹ dịu hiền của hai cô công chúa nhỏ. Cho tới bây giờ, khi đã là một phụ nữ trung niên, Người vẫn nói với tôi rằng: “Chăm sóc bố và hai con chu đáo, đối với mẹ đã là một thành công lớn”. Mỗi khi nghe câu nói ấy, tôi lại rơi nước mắt. Gia đình là hạnh phúc, là thành quả đẹp đẽ của đời mẹ, và chúng tôi phải cảm ơn mẹ vì điều đó.

Con người luôn khát khao thành công, nhưng mù quáng theo đuổi thành công thì thật là vô nghĩa. Bạn muốn mình giàu có, muốn trở thành tỷ phú như Bill Gates? Vậy thì hãy gấp đồng tiền một cách cẩn thận rồi trao nó cho bà cụ ăn xin bên đường. Với việc làm đẹp đẽ ấy, bạn sẽ cho mọi người hiểu được bạn không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu có tâm hồn. Khi đó, bạn đã thực sự thành công.

Cũng có khi bạn ước mơ thành công sẽ đến với mình như đến với Abramovich - ông chủ của đội bóng toàn những ngôi sao? Thành công chẳng ở đâu xa, chỉ cần bạn dành thời gian chăm sóc cho “đội bóng” của gia đình bạn. Ở đó, bạn nhận được tình yêu thương vô bờ bến, thứ mà Abramovich không nhận lại được từ những cầu thủ của ông ta.

Thành công đến với mọi người một cách giản dị và ngọt ngào như thế! Bạn được sinh ra, đó là một thành công vĩ đại của cha và mẹ. Trách nhiệm của bạn là phải gìn giữ cho vẻ đẹp hoàn thiện của thành công ấy. Đừng bao giờ ủ ê nghĩ rằng cuộc sống là một chuỗi của thất bại, bởi như một giáo sư người Anh từng nói: “Cuộc sống này không có thất bại, có chăng là cách chúng ta nhìn nhận mọi việc mà thôi”. Còn đối với tôi, thành công là khi ai đó đọc được bài viết nhỏ này. Có thể sẽ chẳng được điểm cao, nhưng gửi gắm được những suy nghĩ của mình vào trang viết, với tôi, đó là một thành công. 

Hà Minh Ngọc 

Lời phê của cô giáo dạy văn "Cảm ơn em đã tặng cô một bài học, một lời động viên vào lúc cô cần nó nhất. Em đã thực sự thành công đấy. Mong em tiếp tục thành công."

(Sưu tầm) 


Xem thêm: http://kenhdaihoc.com/forum/showthread.php?t=6239#ixzz1zEjy0C57

Bản chất của thành công


BẢN CHẤT CỦA THÀNH CÔNG


Đề bài: Một bài học sâu sắc, ý nghĩa mà cuộc sống đã tặng cho em

Bài làm: Bản chất của thành công


Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục? Vậy thì bạn hãy giành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có những người đạt được thành công theo một cách giản dị đến bất ngờ.


Thành công là khi bố và con trai có dũng khí bước vào bếp, nấu những món ăn mẹ thích nhân ngày 8-3. Món canh có thể hơi mặn, món cá sốt đáng lẽ phải có màu đỏ sậm thì lại ngả sang màu… đen cháy. Nhưng nhìn mâm cơm, mẹ vẫn cười. Bởi vì hai bố con không thể thành công trên “chiến trường” bếp núc, nhưng lại thành công khi tặng mẹ “đoá hồng” của tình yêu. Một món quà ý nghĩa hơn cả những món quà quý giá, hạnh phúc ấy long lanh in trong mắt mẹ.

Thành công còn là hình ảnh một cậu bé bị dị tật ở chân, không bao giờ đi lại bình thường được. Từ nhỏ cậu đã nuôi ước mơ trở thành cầu thủ bóng đá. Sau bao nỗ lực khổ luyện, cậu bé trở thành cầu thủ dự bị trong một đội bóng nhỏ, và chưa bao giờ được chính thức ra sân. Nhưng đó không phải là thất bại. Trái lại, thành công đã nở hoa khi cậu bé năm xưa, với bao nghị lực và quyết tâm, đã chiến thắng hoàn cảnh để theo đuổi ước mơ từ ngày thơ bé. Thành công ấy, liệu có mấy người đạt được?

Sau mỗi mùa thi đại học, có bao “sĩ tử” buồn rầu khi biết mình trở thành “tử sĩ”. Hai bảy điểm, cao thật đấy. Nhưng cao mà làm gì khi NV1 lấy tới hai bảy phẩy năm? Đó thật ra không phải là thất bại, chỉ là khi thành công - bị - trì – hoãn mà thôi. Cuộc sống vẫn chào đón họ với NV2, NV3. Quan trọng là họ đã nỗ lực hết sức để khẳng định mình. Đó là ý nghĩa vẹn nguyên của các kỳ thi, và cũng là bản chất của thành công.

Ngày còn nhỏ, tôi đã được đọc một câu chuyện rất xúc động. Truyện kể về một cậu bé nghèo với bài văn tả lại mẹ - người phụ nữ đã che chở cuộc đời em. Cậu bé viết về một người mẹ với mái tóc pha sương, với đôi bàn tay ram ráp nhăn nheo nhưng dịu hiền và ấm áp. Cậu kết luận rằng: bà ngoại là người mẹ - người phụ nữ đã nâng đỡ em trong suốt hành trình của cuộc đời. Bài văn lạc đề, phải về nhà viết lại. Nhưng đó mới chính là một tác phẩm thành công, bởi ở đó chất chứa tình yêu thương của đứa cháu mồ côi dành cho bà ngoại. Liệu có thành công nào, tình cảm nào thiêng liêng hơn thế?

Nhiều năm trước, báo chí từng vinh danh một cậu học trò nghèo thi đậu đại học với vị trí thủ khoa. Đối với cậu, đó là một thành công lớn. Nhưng có một thành công khác, lặng thầm mà lớn lao, đó là chiến thắng của một người cha gần 20 năm trời đạp xích lô nuôi con ăn học. Bao niềm tin và hi vọng hiện lên trên gương mặt vốn đã chịu nhiều khắc khổ. Và ngày con trai đậu đại học cũng là ngày tốt nghiệp khoá - học - của - một - người - cha.

Tôi biết có một nữ sinh tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu gần hai mươi năm trước. Với tài năng của mình, cô có thể gặt hái thành công trên con đường sự nghiệp và danh vọng. Nhưng cô sinh viên năm ấy đã chấp nhận hi sinh những cơ hội của đời mình để trở thành một người vợ đảm đang, một người mẹ dịu hiền của hai cô công chúa nhỏ. Cho tới bây giờ, khi đã là một phụ nữ trung niên, Người vẫn nói với tôi rằng: “Chăm sóc bố và hai con chu đáo, đối với mẹ đã là một thành công lớn”. Mỗi khi nghe câu nói ấy, tôi lại rơi nước mắt. Gia đình là hạnh phúc, là thành quả đẹp đẽ của đời mẹ, và chúng tôi phải cảm ơn mẹ vì điều đó.

Con người luôn khát khao thành công, nhưng mù quáng theo đuổi thành công thì thật là vô nghĩa. Bạn muốn mình giàu có, muốn trở thành tỷ phú như Bill Gates? Vậy thì hãy gấp đồng tiền một cách cẩn thận rồi trao nó cho bà cụ ăn xin bên đường. Với việc làm đẹp đẽ ấy, bạn sẽ cho mọi người hiểu được bạn không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu có tâm hồn. Khi đó, bạn đã thực sự thành công.

Cũng có khi bạn ước mơ thành công sẽ đến với mình như đến với Abramovich - ông chủ của đội bóng toàn những ngôi sao? Thành công chẳng ở đâu xa, chỉ cần bạn dành thời gian chăm sóc cho “đội bóng” của gia đình bạn. Ở đó, bạn nhận được tình yêu thương vô bờ bến, thứ mà Abramovich không nhận lại được từ những cầu thủ của ông ta.

Thành công đến với mọi người một cách giản dị và ngọt ngào như thế! Bạn được sinh ra, đó là một thành công vĩ đại của cha và mẹ. Trách nhiệm của bạn là phải gìn giữ cho vẻ đẹp hoàn thiện của thành công ấy. Đừng bao giờ ủ ê nghĩ rằng cuộc sống là một chuỗi của thất bại, bởi như một giáo sư người Anh từng nói: “Cuộc sống này không có thất bại, có chăng là cách chúng ta nhìn nhận mọi việc mà thôi”. Còn đối với tôi, thành công là khi ai đó đọc được bài viết nhỏ này. Có thể sẽ chẳng được điểm cao, nhưng gửi gắm được những suy nghĩ của mình vào trang viết, với tôi, đó là một thành công. 

Hà Minh Ngọc 

Lời phê của cô giáo dạy văn "Cảm ơn em đã tặng cô một bài học, một lời động viên vào lúc cô cần nó nhất. Em đã thực sự thành công đấy. Mong em tiếp tục thành công."

(Sưu tầm)

"Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài”. Hãy bình luận



CHỮ TÂM KIA MỚI BẰNG BA CHỮ TÀI 

Đề bài: Trong phần kết của Truyện Kiều, nhà thơ Nguyễn Du phát biểu quan niệm: “Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài”. Hãy bình luận. 

DÀN Ý

1/ MB

-    Xưa nay, đạo đức và tài năng, nói một cách khác “tâm” và “tài” là hai tiêu chuẩn để đánh giá phẩm chất của một con người. 

-    Nhà thơ Nguyễn Du, tác giả của “Truyện Kiều” bất hủ, hơn ai hết, đã từng suy ngẫm và tâm đắc với chữ “tâm” nên đã khẳng định: 

“Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài”.


Theo Nguyễn Du, đạo đức cần phải được coi trọng hơn tài năng. Tài năng rất cần thiết nhưng trước hết con người phải sống có đạo đức đã. 

2/ TB.

a/ Giải thích Ý nghĩa câu thơ:
 

-    Chữ “tâm”, chữ “tài” là gì? 
+ Tâm: Lòng dạ con người. Tâm của con người chủ yếu, trước hết là lòng thương người, lòng nhân ái, làm việc gì, nghĩ suy điều gì cũng hướng về cái thiện. Tâm của con người, hiểu rộng ra là đức độ, phẩm chất tốt đẹp của con người. 

+ Tài: Tài năng, trình độ học vấn, chuyên môn, nghề nghiệp tinh xảo, năng khiếu tài hoa trí tuệ hơn người. 

-    Mối quan hệ giữa tâm và tài: 


Phẩm giá của một con người luôn được tạo thành bởi hai yếu tố: đức và tài, nói cách khác làm tâm và tài, đạo đức và tài năng. 

Theo Nguyễn Du, một thi hào kiệt xuất, tác giả của Truyện Kiều bất hủ thì trong hai yếu tố đó, yếu tố đạo đức phải được xem trọng hơn yếu tố tài năng: “Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài”. 

b/ Bình luận vấn đề. 

-    Quan niệm của Nguyễn Du xem trọng đạo đức hơn tài năng là một quan niệm đúng đắn. 

-    Trong bất cứ thời đại nào, người ta cũng đề cao đạo đức, xem trọng đạo đức hơn tài năng. Chính cái tâm, cái đức sẽ chi phối mọi Ý nghĩ và hành động của con người, người có đạo đức luôn hướng về cái thiện, cái hữu ích cho loài người. 

-    Bởi vậy, đạo đức trong sáng, cái tâm trong sáng dễ dàng hướng tài năng của con người vào mục đích cao thượng, đẹp đẽ, nhờ đó phát huy được tài năng của con người. 

-    Ngược lại, có tài năng nhưng thiếu đạo đức, có tài nhưng thiếu cái tâm thì tài năng ấy cũng trở nên vô dụng đối với xã hội bởi vì tài năng ấy chỉ để phục vụ cho những mục đích thấp hèn, xấu xa, vị kỷ. 

-    Tuy là xem trọng đạo đức, đặt cái tâm lên hàng đầu những cũng không được coi nhẹ tài năng, xem thường chữ tài. Con người tuy có đạo đức nhưng vô tài, thiếu năng lực thì cũng đành chịu, không sao giúp ích được loài người, xã hội, không thể đóng góp gì được vào sự nghiệp chung của đất nước, của lịch sử dân tộc. 

-    Một con người diện phải có sự phát triển hài hòa kết hợp giữa tâm và tài. Con người nếu có đạo đức tốt và có tài năng cũng sẽ dễ dàng phát triển. Trong thời đại ngày nay, phải hiểu tài năng cống hiến phục vụ, cũng là một biểu hiện của đạo đức con người. 

3/ Kết bài. 

-    Tuy ra đời đã ngót hai trăm năm nhưng câu Kiều trên vẫn còn mới nguyên giá trị. Lời thơ ấy nhắc nhở chúng ta phải tu dưỡng sao cho đạo đức của mình ngày càng trong sáng thêm, phải giữ vẹn chính tâm, nhất là trong những thời kỳ đạo đức xã hội bị xói mòn, suy thoái. 

-    Rèn luyện đạo đức, trau dồi tài năng luôn luôn là mục đích phấn đầu của con người, đặc biệt là con người mới trong bước đường xây dựng chủ nghĩa xã hội ở nước ta hiện nay. 

(Theo Những bài văn mẫu 12, NXB Thanh niên)

Sự sai lầm của giới học sinh trong việc học đối phó

Sự sai lầm của giới học sinh trong việc học đối phó 


Hiện nay, trong xã hội, học vấn là một vấn đề quan trọng. Nó ảnh hưởng đến mọi vấn đề trong thời đại. Vì vậy đi học là con đường ngắn nhất giúp ta chinh phục được kiến thức vững vàng. Nhưng rất nhiều trường hợp, phải nói là rất hy hữu và phổ biến trong giới học sinh chúng ta là vấn đề học đối phó.


Chúng ta, mà không hãy nói về bản thân tôi trước. Tôi đi học đôi khi chỉ ở trong trạng thái đối phó. Nhưng kể từ khi tôi nhận định tương lai cho bản thân mình là “học vấn và tiền bạc là 2 con đường ngắn nhất đi đến thành công” thì suy nghĩ học đối phó đã biến mất. Học là tương xứng với việc mình có trách nhiệm với bản thân mình, có trách nhiệm với những người nuôi và có công sinh mình ra trên cõi đời này. Học không phãi là đi để điểm danh, không phãi là có mặt là được. Đó là một nhận thức quá sai làm với nhiều người hiện nay. Họ đi học không có chủ đích, không có chí tiến thủ, họ cứ nghĩ đi học là việc bắt buộc. Nhưng thực sự, học là cho bản thân họ chứ không phải cho ai khác. Họ cứ nghĩ rằng đi học là cho ba mẹ, cho người khác, đi học thật nặng nề. Tại sao họ không nghĩ sâu sắc cho tương lai mình rằng “nếu cứ đà này sau này lớn lên họ sẽ là gì trong một thế giới mà toàn bộ là tri thức, hiện đại hóa”, “ họ sẽ là ai? Sẽ làm gì để sống”. Không biết những người đó có bao giờ tự hỏi mình như thế không nhĩ? Họ cứ học đối phó với bản thân, với gia đình, với thầy cô,…làm tốn nhiều thời gian vô bổ tới trường nhưng trong đầu óc không có gì ngoài một mớ hỗn độn. Làm cho bản thân trở thành khổ chủ bị kéo theo những thói quen xấu làm hư hỏng con người đó. Họ tự biến mình thành nô lệ của sự hư hỏng. Làm kiến thức ta bị một lỗ hổng thật to và nó nuôi dưỡng sự lười nhác, ngu đần, tự tin trong ta. Làm cho ta mất tự tin trước cuộc sống, trước một tương lại không mấy sáng lạng đối với ta. Nói chung học đối phó là một kết quả hình thành từ sự ỷ lại, ham chơi, hay một số lý do nào đó không mấy tế nhị.

Đó là ý kiến của riêng tôi, còn các bạn thì sao? Các bạn đã định hướng cho tương lại mình chưa? Từ bây giờ hãy vực bản thân và ý thức chúng ta dậy nếu bạn đã sai với việc học đối phó đó. Hãy nhận định rằng việc học là một ân huệ chứ không phãi là cực hình và cũng không phãi là bắt buộc mà dựa trên cơ sở tự nguyện của bản thân.

<đây là bài viết thứ 2 kể từ khi nhok được set mod đến nay, nếu có gì sai xin các bạn góp ý nha. Tk very much!!>
Tái bút: angel cánh cụtHiện nay, trong xã hội, học vấn là một vấn đề quan trọng. Nó ảnh hưởng đến mọi vấn đề trong thời đại. Vì vậy đi học là con đường ngắn nhất giúp ta chinh phục được kiến thức vững vàng. Nhưng rất nhiều trường hợp, phải nói là rất hy hữu và phổ biến trong giới học sinh chúng ta là vấn đề học đối phó.

Chúng ta, mà không hãy nói về bản thân tôi trước. Tôi đi học đôi khi chỉ ở trong trạng thái đối phó. Nhưng kể từ khi tôi nhận định tương lai cho bản thân mình là “học vấn và tiền bạc là 2 con đường ngắn nhất đi đến thành công” thì suy nghĩ học đối phó đã biến mất. Học là tương xứng với việc mình có trách nhiệm với bản thân mình, có trách nhiệm với những người nuôi và có công sinh mình ra trên cõi đời này. Học không phãi là đi để điểm danh, không phãi là có mặt là được. Đó là một nhận thức quá sai làm với nhiều người hiện nay. Họ đi học không có chủ đích, không có chí tiến thủ, họ cứ nghĩ đi học là việc bắt buộc. Nhưng thực sự, học là cho bản thân họ chứ không phải cho ai khác. Họ cứ nghĩ rằng đi học là cho ba mẹ, cho người khác, đi học thật nặng nề. Tại sao họ không nghĩ sâu sắc cho tương lai mình rằng “nếu cứ đà này sau này lớn lên họ sẽ là gì trong một thế giới mà toàn bộ là tri thức, hiện đại hóa”, “ họ sẽ là ai? Sẽ làm gì để sống”. Không biết những người đó có bao giờ tự hỏi mình như thế không nhĩ? Họ cứ học đối phó với bản thân, với gia đình, với thầy cô,…làm tốn nhiều thời gian vô bổ tới trường nhưng trong đầu óc không có gì ngoài một mớ hỗn độn. Làm cho bản thân trở thành khổ chủ bị kéo theo những thói quen xấu làm hư hỏng con người đó. Họ tự biến mình thành nô lệ của sự hư hỏng. Làm kiến thức ta bị một lỗ hổng thật to và nó nuôi dưỡng sự lười nhác, ngu đần, tự tin trong ta. Làm cho ta mất tự tin trước cuộc sống, trước một tương lại không mấy sáng lạng đối với ta. Nói chung học đối phó là một kết quả hình thành từ sự ỷ lại, ham chơi, hay một số lý do nào đó không mấy tế nhị.

Đó là ý kiến của riêng tôi, còn các bạn thì sao? Các bạn đã định hướng cho tương lại mình chưa? Từ bây giờ hãy vực bản thân và ý thức chúng ta dậy nếu bạn đã sai với việc học đối phó đó. Hãy nhận định rằng việc học là một ân huệ chứ không phãi là cực hình và cũng không phãi là bắt buộc mà dựa trên cơ sở tự nguyện của bản thân.

<đây là bài viết thứ 2 kể từ khi nhok được set mod đến nay, nếu có gì sai xin các bạn góp ý nha. Tk very much!!>
Tái bút: angel cánh cụt

Văn hay: Niềm vui và sự khó khăn trong việc học môn Ngữ Văn



GIỚI THIỆU MỘT BÀI VĂN HAY

Trong xu thế xem nhẹ môn Ngữ văn nói riêng và các môn học xã hội nói chung như hiện nay vẫn còn có nhiều học sinh yêu thích môn văn, miệt mài với môn văn , xem môn văn là món ăn tinh thần không thể thiếu. Em Nguyễn Thị Thu Thanh - học sinh lớp 12C - trường THPT Thanh Chương 3 là một trường hợp như thế.

Đọc những bài văn của em, tôi nghĩ về nghề, nghĩ về những học sinh và nghĩ về những em say mê học văn, lòng tôi cảm thấy ấm lại, cảm thấy tương lai phía trước của các em vô cùng rộng mở.
Là một học sinh giỏi toàn diện, một trong ba em đat học sinh giỏi cấp Tỉnh môn Ngữ văn trong kì thi vừa qua, Nguyễn Thị Thu Thanh đã có nhiều bài văn hay, xúc động, thể hiện được năng lực văn của mình. Với tinh thần của một giáo viên dạy văn, tôi xin giới thiệu một bài trong số đó. Mong bạn đọc góp ý kiến phê bình.

Đề ra.

Niềm vui và sự khó khăn trong việc học môn Ngữ Văn.

Bài làm.


Ngày 1 tháng 9 năm 2009

Mẹ kính yêu của con !

Đầu năm học mới con đã vò đầu để suy nghĩ nên chọn học lớp chuyên Văn hay lớp chuyên Toán. Hai cánh cửa này thật khó lựa chọn. Nhưng rồi con đã tìm ra được cánh cửa cho tương lai của mình: con quyết định đeo đuổi Văn học. Dù con đường ấy có nhiều khó khăn , trắc trở nhưng nó là nhiệt huyết và lòng đam mê khiến con không thể từ bỏ.

Mẹ nói rằng khối C ít nghề, khó khăn cho định hướng của tương lai. Thời đại Công nghệ thông tin bùng nổ các môn xã hội như Ngữ văn bị xem nhẹ. Người ta đua nhau học các môn tự nhiên. Ngay cả những bạn trong lớp con học giỏi môn Văn cũng đăng kí vào lớp Toán. Con thấy buồn lắm mẹ ạ! Và lúc dó con thấy rằng câu nói: “Bi kịch của thời đại chúng ta là thừa trí tuệ , thiếu tâm hồn” của một nhà văn Mê Hi Cô là rất có lí.Thực ra khối C ít ngành nhưng chỉ ít hơn khối A, còn trong thực tế ngành nghề của nó cũng nhiều, rất nhiều đấy chứ. Danh ngôn đã nói rằng: “ Đồng xu luôn có hai mặt, một ngày có cả bóng đêm và ánh sáng”. Đâu phải những gì trở ngại cũng luôn đến với người học Văn. Ngược lại con thấy ở Văn học có rất nhiều điều tốt đẹp. Và thực sự nó mang lại niềm vui cho con.

Mẹ ạ ! Con nhớ mãi lời dặn của mẹ : “Làm gì cũng phải có lòng đam mê”. Không ngẫu nhiên mà mẹ yêu môn Toán. Toán dành cho bố, mẹ, anh vì sự đam mê. Còn con Văn học chính là nụ cười, sự thích thú. Con học Toán chẳng kém gì Văn nhưng chỉ Văn học mới đáp ứng được những gì mà con mong ước. Văn chương là một thế giới cho đi mà không cần sự đáp trả. Con đã thực sự bị lôi cuốn bởi những trang Số đỏ của Vũ Trọng Phụng, con mê Vang bóng một thời của Nguyễn Tuân, con đắm say vào Lão Hạc, Chí Phèo, Đời thừa của Nam Cao…và nhiều, nhiều những tác phẩm nữa đã gim chặt vào trái tim con. Không thực hiện được những đam mê của nình con thấy hẫng hụt, chán nản vô cùng. Ngữ Văn là người bạn tinh thần luôn đi sát cuộc đời con. Đánh mất một người bạn khác gì đánh mất chính mình, đánh mất ánh bình minh của sớm mai.

Con còn nhớ có một nhà thơ nói rằng: “ Thơ ca, nếu không có người tôi đã mồ côi”. Văn học như vị cứu tinh của cuộc đời. Học Văn tâm hồn con được giải tỏa, con không phải căng mắt lên vì những con số của bài toán, đau khổ vì những phương trình giao động của bài lí, mệt mỏi vì những công thức hóa học khó nhớ. Cứ mỗi lần đến giờ học Văn đầu óc con trở nên thư thái, tâm hồn thảnh thơi. Con chăm chú nghe tiếng nói ấm áp , truyền cảm của thầy. Những lúc đó con ước ao được như ngày xưa chỉ học mỗi văn chương, lấy văn chương làm trọng tâm thi cử. Ngươi hiền tài là người có văn hay, chữ tốt. Cái ước mơ đó của con không thể thành hiện thực với thời đại bây giờ nhưng sao nó cứ dồn nén lại hết thảy niềm vui, sự yêu thích của con.

Họ bảo rằng “học Văn không thiết thực” . Nhưng cuộc sống sẽ tối sầm lại nếu không có văn chương . Học văn con thấy mình giàu kiến thức cuộc sống, hiểu sâu hơn về cuộc đờì. Người ta bảo thời kì Nga Hoàng con người sống hèn nhược, bảo thủ, ích kỉ , co mình , con vẫn không định hình ra được nhưng khi đọc tác phẩm Người trong bao của Sê khốp là con đã hiểu ra tất cả- hiểu cả một thời đại lịch sử. Hay như nỗi khổ của người nông dân Việt Nam trước cách mạng tháng Tám, qua trang sử con không có nhiều cảm xúc, sự cảm thương nhưng qua tác phẩm Chí Phèo của Nam Cao con thấu hiểu nỗi khổ mà người nông dân phải gánh chịu; Con biết thế nào là người nông dân bị lưu manh hóa, bần cùng hóa.

Mẹ ơi! Nhiều lúc con tự hỏi: học hàng trăm định lí, công thức Toán học, nào là tích phân , vi phân, phép thử… nhưng áp dụng vào cuộc sống lại quá ít. Con chỉ thấy thông dụng ở cuộc sống những phép cộng, trừ, nhân, chia được học ở cấp I. Còn Văn, học bao nhiêu vẫn thấy không thừa. Văn học dạy cho con, cho mẹ và cho mọi người viết các văn bản, đơn giản nhất là giấy xin phép nghỉ học. Văn học dạy cho con cách nói năng, dùng từ đúng văn cảnh, hoàn cảnh nào là đúng đắn, hợp lí. Cũng dễ hiểu thôi vì Văn thuộc vào môn công cụ. Cuộc sống trong con lớn lên cũng nhờ văn học đó mẹ ạ !.
Không chỉ hiểu nhiều mà con còn nhận thức sâu về cuộc đời và rút ra nhiều bài học cho mình về cách sống . Có một nhà triết học nói rằng: “Ta tư duy nghĩa là ta tồn tại”. Sau mỗi tác phẩm Văn học con thường tư duy và nghĩ về cuộc sống. Sau Vội vàng của Xuân Diệu con biết quý trọng thời gian hơn nữa, luôn có ý thức sống hết mình , sống thật ý nghĩa trong quãng đời ngắn ngủi, phải làm được càng nhiều càng tốt những gì có thể; Sau Hạnh phúc của một tang gia (trích Số đỏ của Vũ Trọng Phụng) cho con biết tránh xa những cái lố lăng , bỉ ổi, đểu giả , học làm sang của tầng lớp tiểu tư sản, thị dân; Qua Lặng lẽ Sa Pa của Nguyễn Thành Long con biết sống không cần biểu hiện, bày tỏ những cống hiến của mình, chỉ cần biết mình sẽ làm gì để cống hiến; Qua Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê con học cách đứng lên trong khó khăn, gian khổ, nhìn lên những ngôi sao của bầu trời để hướng về ngày mai xanh tươi, sáng rực. Thầy giáo dạy văn của con thường nói vui rằng: “Dạy Toán, học Văn, ăn Thể dục” để động viên các con về niềm vui của việc học Văn, con thấy đúng quá mẹ ạ ! Nhưng con cũng biết rằng một con đường không bao giờ thẳng tắp và lối đi của con chắc vẫn còn lắm gập gềnh , khó nhọc. Cụ Phạm Công trứ cũng đã từng nói:

Đã trót vướng vào duyên bút mực
Cả đời mang lấy số long đong.

Con không thấy cái long đong của văn học nhưng con thấy văn chương phải học nhiều. Đành rằng môn khoa học nào cũng phải học cả một đời. Nhưng các môn học khác chỉ cần học sách vở, học thầy, học bạn. Còn văn chương phải học hết những gì có trong cuộc sống. Học cách quan sát đối tượng để có kĩ năng miêu tả tốt, học cách cảm thụ để cảm nhận văn chương cho hay, cho đúng, học cách rèn luyện cảm xúc để bài viết mượt mà, mềm mại... Những việc đó nào có công thức, định lí để áp dụng mà đòi hỏi tự bản thân phải tư duy, sáng tạo. Hơn nữa đường lối đổi mới trong giáo dục hiện nay là lấy học sinh làm đối tượng trung tâm, lề lối thầy đọc trò chép đã bị xếp bỏ. Áp lực của học sinh trong đó có con sẽ tăng lên. Nhưng trong khó khăn lại có thuận lợi. Con nghĩ phương pháp này giúp con chủ động hơn trong học tập. Con được rèn luyện suy nghĩ, phát triển tư duy, được bày tỏ ý kiến của mình, thầy là người lắng nghe, gợi mở, chỉ cho con sai, đúng thế nào. Rất tuyệt phải không mẹ !

Mẹ bảo “học văn chi phối nhiều thời gian và bị ảnh hưởng bởi tâm trạng” . Con đồng ý! Một bài toán con làm trong 5 phút, bài quá khó thì có thể 30 phút, một tiếng đồng hồ. Nhưng một bài văn con làm ít nhất phải 2 tiếng. Có lúc con làm một bài văn hết 4,5 tiếng đồng hồ, mẹ hoảng hốt sợ con đam mê quá không học được môn khác. Con biết đó là những khó khăn không tránh khỏi nhưng con sẽ cố gắng vừa học tốt môn Văn vừa đảm bảo yêu cầu học các môn học khác. Bởi văn chương là cuộc đời, làm sao mà sơ sài trước cuộc đời được chứ ?

Còn về tâm trạng, Đúng thật! con thấy học ảnh hưởng rất nhiều từ tâm trạng . Khi vui đọc một bài thơ thấy rạo rực vô cùng, khi buồn thấy nó thật ai oán. Viết một bài văn trong tâm trạng tốt văn phong sẽ được thăng hoa, trong tâm trạng bất ổn văn sẽ khô khan, lủng củng. Con nghĩ, khó khăn ở đâu thì vượt lên ở đó. Con sẽ cố gắng giữ tâm trạng tốt, viết nên những bài văn vừa hay, vừa sâu mẹ nhé ! Tuy đam mê với văn chương nhưng nhiều lúc con cũng sắp quỵ gối với những bài lí luận văn học quá hóc búa. Với một thiếu niên chưa được bồi đắp đủ những kiến thức mà lần đầu tiếp xúc với văn lí luận, con thấy sợ. Nó có một cái gì đó trừu tượng, đa nghĩa rất khó cảm nhận. Học đi học lại nhưng vẫn thấy nó mới lạ như vị khách lạ đến nhà. Đôi lúc con nản và thốt lên “ Khó quá trời” . Nhưng càng khó càng phải học đúng không mẹ. Không ai bảo học là dễ.

Bên cạnh đó phương pháp để làm một bài văn hay cũng là một vấn đề phải suy nghĩ. Có thầy thích một bài văn đầy đủ ý, có thầy thích bài văn có chất văn mượt mà, có thầy yêu cầu cần thể hiện tốt kiến thức lí luận… Để đạt được những yêu cầu đó con phải đi tìm “mật mã” cho một bài văn hay. Mà đã là mật mã thì rất khó mở. Con cần một thời gian nữa. Mẹ hãy ủng hộ con nhé !

Mẹ ạ, con nêu ra cả niềm vui và những khó khăn khi học Ngữ văn để nói rằng con đã nhận thức và suy nghĩ thấu đáo về việc chọn vào lớp chuyên văn. Mẹ là điểm tựa của con. Con mong mẹ sẽ hiểu. Con sẽ đẩy lùi những khó khăn và đứng vững trên con đường con lựa chọn. Vòng nguyệt quế chỉ giành cho những ai biết tự bước đi- con tin tưởng bước đi của mình. Và trên bước đi đó mẹ sẽ là người nâng đỡ con mẹ nhé!
Cám ơn mẹ ! Con yêu mẹ !

Bài làm của HS Nguyễn Thị Thu Thanh - Lớp 12C
Trường THPT Thanh Chương 3
ngh

Một bài học sâu sắc, ý nghĩa mà cuộc sống đã tặng cho em

MỘT BÀI VĂN HAY

Đây là bài văn rất đặc biệt của cô bé lớp 10. Điều lạ không phải vì bài văn đạt điểm 9+, cũng không phải chỉ vì hành văn ấn tượng, mà nó còn lạ ngay từ lời tâm sự của giáo viên với cô học trò nhỏ là tác giả bài văn.
Đề bài:
Một bài học sâu sắc, ý nghĩa mà cuộc sống đã tặng cho em

Bài làm:
Bản chất của thành công

Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục? Vậy thì bạn hãy dành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có những người đạt được thành công theo một cách giản dị đến bất ngờ.

Thành công là khi bố và con trai có dũng khí bước vào bếp, nấu những món ăn mẹ thích nhân ngày 8-3. Món canh có thể hơi mặn, món cá sốt đáng lẽ phải có màu đỏ sậm thì lại ngả sang màu… đen cháy. Nhưng nhìn mâm cơm, mẹ vẫn cười. Bởi vì hai bố con không thể thành công trên “chiến trường” bếp núc, nhưng lại thành công khi tặng mẹ “đoá hồng” của tình yêu. Một món quà ý nghĩa hơn cả những món quà quý giá, hạnh phúc ấy long lanh in trong mắt mẹ.

Thành công còn là hình ảnh một cậu bé bị dị tật ở chân, không bao giờ đi lại bình thường được. Từ nhỏ cậu đã nuôi ước mơ trở thành cầu thủ bóng đá. Sau bao nỗ lực khổ luyện, cậu bé trở thành cầu thủ dự bị trong một đội bóng nhỏ, và chưa bao giờ được chính thức ra sân. Nhưng đó không phải là thất bại. Trái lại, thành công đã nở hoa khi cậu bé năm xưa, với bao nghị lực và quyết tâm, đã chiến thắng hoàn cảnh để theo đuổi ước mơ từ ngày thơ bé. Thành công ấy, liệu có mấy người đạt được?
Sau mỗi mùa thi đại học, có bao “sĩ tử” buồn rầu khi biết mình trở thành “tử sĩ”. Hai bảy điểm, cao thật đấy. Nhưng cao mà làm gì khi NV1 lấy tới hai bảy phẩy năm? Đó thật ra không phải là thất bại, chỉ là khi thành công - bị - trì - hoãn mà thôi. Cuộc sống vẫn chào đón họ với NV2, NV3. Quan trọng là họ đã nỗ lực hết sức để khẳng định mình. Đó là ý nghĩa vẹn nguyên của các kỳ thi, và cũng là bản chất của thành công.
Ngày còn nhỏ, tôi đã được đọc một câu chuyện rất xúc động. Chuyện kể về một cậu bé nghèo với bài văn tả lại mẹ - người phụ nữ đã che chở cuộc đời em. Cậu bé viết về một người mẹ với mái tóc pha sương, với đôi bàn tay ram ráp nhăn nheo nhưng dịu hiền và ấm áp. Cậu kết luận rằng: bà ngoại là người mẹ - người phụ nữ đã nâng đỡ em trong suốt hành trình của cuộc đời. Bài văn lạc đề, phải về nhà viết lại. Nhưng đó mới chính là một tác phẩm thành công, bởi ở đó chất chứa tình yêu thương của đứa cháu mồ côi dành cho bà ngoại. Liệu có thành công nào, tình cảm nào thiêng liêng hơn thế?

Nhiều năm trước, báo chí từng vinh danh một cậu học trò nghèo thi đậu đại học với vị trí thủ khoa. Đối với cậu, đó là một thành công lớn. Nhưng có một thành công khác, lặng thầm mà lớn lao, đó là chiến thắng của một người cha gần 20 năm trời đạp xích lô nuôi con ăn học. Bao niềm tin và hi vọng hiện lên trên gương mặt vốn đã chịu nhiều khắc khổ. Và ngày con trai đậu đại học cũng là ngày tốt nghiệp khoá - học - của - một - người - cha.

Tôi biết có một nữ sinh tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu gần hai mươi năm trước. Với tài năng của mình, cô có thể gặt hái thành công trên con đường sự nghiệp và danh vọng. Nhưng cô sinh viên năm ấy đã chấp nhận hi sinh những cơ hội của đời mình để trở thành một người vợ đảm đang, một người mẹ dịu hiền của hai cô công chúa nhỏ. Cho tới bây giờ, khi đã là một phụ nữ trung niên, Người vẫn nói với tôi rằng: “Chăm sóc bố và hai con chu đáo, đối với mẹ đã là một thành công lớn”. Mỗi khi nghe câu nói ấy, tôi lại rơi nước mắt. Gia đình là hạnh phúc, là thành quả đẹp đẽ của đời mẹ, và chúng tôi phải cảm ơn mẹ vì điều đó.

Con người luôn khát khao thành công, nhưng mù quáng theo đuổi thành công thì thật là vô nghĩa. Bạn muốn mình giàu có, muốn trở thành tỷ phú như Bill Gates? Vậy thì hãy gấp đồng tiền một cách cẩn thận rồi trao nó cho bà cụ ăn xin bên đường. Với việc làm đẹp đẽ ấy, bạn sẽ cho mọi người hiểu được bạn không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu có tâm hồn. Khi đó, bạn đã thực sự thành công. 
Cũng có khi bạn ước mơ thành công sẽ đến với mình như đến với Abramovich - ông chủ của đội bóng toàn những ngôi sao? Thành công chẳng ở đâu xa, chỉ cần bạn dành thời gian chăm sóc cho “đội bóng” của gia đình bạn. Ở đó, bạn nhận được tình yêu thương vô bờ bến, thứ mà Abramovich không nhận lại được từ những cầu thủ của ông ta. Thành công đến với mọi người một cách giản dị và ngọt ngào như thế!
Bạn được sinh ra, đó là một thành công vĩ đại của cha và mẹ. Trách nhiệm của bạn là phải gìn giữ cho vẻ đẹp hoàn thiện của thành công ấy. Đừng bao giờ ủ ê nghĩ rằng cuộc sống là một chuỗi của thất bại, bởi như một giáo sư người Anh từng nói: “Cuộc sống này không có thất bại, có chăng là cách chúng ta nhìn nhận mọi việc mà thôi”. Còn đối với tôi, thành công là khi ai đó đọc được bài viết nhỏ này. Có thể sẽ chẳng được điểm cao, nhưng gửi gắm được những suy nghĩ của mình vào trang viết, với tôi, đó là một thành công.
Hà Minh Ngọc
Lời phê của cô giáo dạy văn

Suy nghĩ của bạn về lời dạy của Đức Phật: “Giọt nước chỉ hòa vào biển cả mới không cạn mà thôi”


Suy nghĩ của bạn về lời dạy của Đức Phật: “Giọt nước chỉ hòa vào biển cả mới không cạn mà thôi”.


GIẢI THÍCH Ý NGHĨA CÂU NÓI: 

- Phân tích nghĩa đen: một giọt nước nếu ở riêng rẽ thì nó sẽ nhanh chóng cạn khô, nhanh chóng biến thành hơi bay vào khoảng ko và sẽ ko mang lại lợi ích gì cả. Nhưng nếu như giọt nước đó được hoà vào biển cả thì nó sẽ khác. Sự tồn tại của giọt nước ấy song hành với sự sống của biển. Mà biển cả bao la thì có bao giờ cạn nước đâu!

- Nghĩa bóng: Với con người cũng vậy! Nếu sống một mình thì sẽ có thể bị gục ngã trước những khó khăn, thử thách. Sống cô đơn một mình thì sẽ ko có ai chung vai giúp sức, sẽ dễ dàng bị quật đổ. Nếu như sống mà biết đồng lòng, đoàn kết thì mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng và cuộc sống sẽ ko bao giờ kết thúc.

Câu này sử dụng biện pháp ẩn dụ. Nó có ý khuyên răn con người ta hãy biết sống hòa mình vào tập thể, vào xã hội...Đại ý là như vậy, nếu viết thành bài văn bình luận thì sẽ dài hơn và lấy được nhiều ví dụ để phân tích làm rõ.


BÀI THAM KHẢO


Có một lần, trên một chương trình truyền hình, tôi đã nhìn thấy hình ảnh những con linh cẩu sống thành bầy đàn hợp tác, hộ trợ nhau để săn bắt được những con mồi to lớn hơn. Khi đấy, tôi đã tự hỏi “Điều gì sẽ xảy ra, nếu một con linh cẩu ko sống với bầy đàn mà chỉ sống riêng lẻ”. Và để rồi một lần khác, tôi đã tự tìm ra câu trả lời cho câu hỏi đó khi nghe thấy một lời dạy bảo của Đức Phật “Giọt nước chỉ hòa vào biển cả mới không cạn mà thôi”.

Lời dạy ấy của ngày thật giản dị mà sâu sắc bằng những hình ảnh rất cụ thể là “giọt nước” và “biển cả”. Giọt nước nhỏ bé và sẽ trở nên khô cạn đi nhanh chống nếu chỉ lẻ loi một mình nó, nhưng khi nó hòa vào biển lớn mênh mông, hòa vào hàng triệu, hàng tỉ giọt nước khác thì nó không bao giờ biến mất.

Và trong cuộc sống cũng thế, con người không thể nào chỉ sống mỗi một mình mà có thể sống được, tồn tại được.

Khi sống chỉ biết đến mình, không quan tâm đến mọi người, không có trách nhiệm với cộng đồng, vô tâm với xã hội,…thì tất nhiên, ta sẽ ko phải nhận dc những phiền toái do người khác, do cộng đồng, xã hội mang lại. Nhưng khi đó, ta cũng đã tự đánh mất những cơ hội nhận được sự giúp đỡ, quan tâm từ người khác. Và cũng có thể, ta đang tự làm hại chính bản thân ta một cách gián tiếp, vì ta là một phần trong cộng đồng, trong xã hội đó.

Hơn tất cả, “Con người là động vật có tinh thần” và cái “tinh thần” ấy bao gồm cả tính cộng đồng, đoàn kết bởi nhờ cái đoàn kết ấy mà từ thời xa xưa đến nay, con người mới có thể chống chọi lại với thiên nhiên khắc nghiệt mà tồn tại, phát triển. Nếu ta sống một lối sống “không cộng đồng, không xã hội”, tức là ta đã tự vứt bỏ đi phần “người” trong “con người” mình.

Ngược lại, nếu sống một cuộc sống hòa nhập, có trách nhiệm với cộng đồng, gắn kết với xã hội thì có thể ta sẽ phải cho đi rất nhiều, nhưng những thứ mà ta nhận được lại càng nhiều hơn. “Đoàn kết là sức mạnh”, chỉ có sự đoàn kết, sự gắn kết với nhau với cho ta sức mạnh để ta tồn tại, để ta phát triển trong thế giới này. Có những thứ một mình ta sẽ không làm được, nhưng một cộng đồng, một xã hội sẽ làm được.

Xã hội, cộng đồng là những cái mà ta không thể tách rời được cũng như “giọt nước” nếu tách rời “biển cả” thì sẽ nhanh chóng bị cạn khô. Thế nên khi ta sống, thì ta phải biết đến cộng đồng, phải có trách nhiệm với xã hội, phải biết hòa nhập với mọi người.

Lời dạy “Giọt nước chỉ hòa vào biển cả mới không cạn mà thôi” của Đức Phật là một lời dạy thật đơn giản những lại cho ta một bài học có giá trị suốt cả cuộc đời. Để học được bài học ấy không phải là điều dễ dàng, nhưng tôi tin tất cả chúng ta sẽ làm được, bởi vì chúng ta là con người.

(Sưu tầm)

Duy chỉ có gia đình, người ta mới tìm được chốn nương thân để chống lại tai ương của số phận (Euripides)


" Duy chỉ có gia đình, người ta mới tìm được chốn nương thân để chống lại tai ương của số phận ".
(Euripides)
Anh (chị) nghĩ thế nào về câu nói trên?


GỢI Ý


1/ Giải thích khái niệm của đề bài (câu nói)


- Giải thích câu nói: "Tại sao chỉ có nơi gia đình, người ta mới tìm được chốn nương thân để chống lại tai ương số phận ?" Vì gia đình có giá trị bền vững và vô cùng to lớn không bất cứ thứ gì trên cõi đời này sánh được, cũng như không có bất cứ vật chất cũng như tinh thần nào thay thế nổi. Chính gia đình là cái nôi nuôi dưỡng, chở che cho ta khôn lớn?" 

- Suy ra vấn đề cần bàn bạc ở đây là: Vai trò, giá trị của gia đình đối với con người.

2/ Giải thích, chứng minh vấn đề: Có thể triển khai các ý:

+ Mỗi con người sinh ra và lớn lên, trưởng thành đều có sự ảnh hưởng, giáo dục to lớn từ truyền thống gia đình (dẫn chứng: văn học, cuộc sống).

+ Gia đình là cái nôi hạnh phúc của con người từ bao thế hệ: đùm bọc, chở che, giúp con người vượt qua được những khó khăn, trở ngại trong cuộc sống.

3/ Khẳng đinh, bàn bạc mở rộng vấn đề:


+ Khẳng định câu nói đúng. Bởi đã nhìn nhận thấy được vai trò, giá trị to lớn của gia đình đối với sự hình thành và phát triển nhân cách của con người, là nền tảng để con người vươn lên trong cuộc sống. Tuy nhiên, câu nói chưa hoàn toàn chính xác. Bởi trong thực tế cuộc sống, có rất nhiều người ngay từ khi sinh ra đã không được sự chở che, đùm bọc, giáp dục, nâng đỡ của gia đình nhưng vẫn thành đạt, trở thành con người hữu ích của xã hội. 

+ Câu nói trên đã đặt ra vấn đề cho mỗi con người, xã hội: Bảo vệ, xây dựng gia đình ấm no, bình đẳng, hạnh phúc. Muốn làm được điều đó cần: trong gia đình mọi người phải biết thương yêu, đùm bọc chở che nhau; phê phán những hành vi bạo lực gia đình, thói gia trưởng....

(Sưu tầm)

Suy nghĩ về vấn đề chống tiêu cực trong thi cử



Suy nghĩ về vấn đề chống tiêu cực trong thi cử


1/ Mở bài 

Giáo dục là vấn đề quan trọng được quan tâm hàng đầu trong xã hội. Tuy nhiên hiện nay nhiều tiêu cực xuất hiện gây ảnh hưởng xấu cho nền giáo dục nước ta, vậy nên cuộc vận động “Nói không với những tiêu cực trong thi cử và bệnh thành tích trong giáo dục” đang được sự ủng hộ và hưởng ứng trên cả nước.

2/ Thân bài 

a/ Biểu hiện của tiêu cực trong thi cử và bệnh thành tích trong GD

“Tiêu cực trong thi cử” là những hành vi gian lận khi thi cử như thí sinh mang vào phòng thi và sử dụng những tài liệu hoặc thiết bị không được cho phép, hay giám thị coi thi cố tình lờ đi cho thí sinh sử dụng tài liệu hay trao đổi với nhau… 

Còn “bệnh thành tích trong giáo dục” là gì? Đó là những danh hiệu thi đua của thầy và trò, giữa các lớp, các trường và các phòng ban với nhau gây nên hiện tượng điểm ảo, thành tích ảo, không phản ánh đúng khả năng và trình độ. Đó là hành động vi phạm có ý thức. 

Vậy ý nghĩa của cuộc vận động Nói không với tiêu cực trong thi cử và bệnh thành tích trong GD là phòng chống và ngăn chặn các hành vi gian lận, bao che trong dạy, học và thi cử.

b/ Hậu quả 

Hiện tượng “tiêu cực thi cử” và “bệnh thành tích trong giáo dục” trong nhà trường là một hiện tượng xấu , làm cho học sinh ỷ lại, không tự phát huy năng lực học tập của mình, làm cho giáo viên mất đi lương tâm nghề nghiệp. Nếu để tiêu cực tiếp tục kéo dài, học sinh không có động lực để học, không tiếp thu được kiến thức, sẽ không có tương lai. Các thầy cô cũng không có động lực để dạy, không có sáng kiến đổi mới phương pháp dạy học, nền giáo dục khi ấy sẽ ngày càng trì trệ.

c/ Tác dụng của việc chống tiêu cực trong thi cử , giáo dục 

Hiện nay, cái mà học sinh cần khi tốt nghiệp không phải là tấm bằng thuần tuý mà là năng lực để học nghề, hay học lên đại học, để làm việc , gây dựng một tương lai cho bản thân. Vì vậy, cuộc vận động này chính là lợi ích của học sinh. 

Nếu loại bỏ được căn bệnh “chạy theo thành tích” như hiện nay thì sẽ không còn tình trạng học sinh, sinh viên phải “chọi nhau” ở các kỳ thi tập trung đông đúc do việc học, cách học, thời gian học,… thầy cô sẽ không phải làm những việc không đúng với lương tâm, tấm lòng mình, đó là báo cáo sai sự thật để đạt thi đua. Khi đó, thầy cô sẽ được giải phóng khỏi những việc không hiệu quả, cả thầy lẫn trò không còn phải bận tâm với chuyện thi cử, tranh đua mà được tự do lựa chọn và việc đánh giá chất lượng học hành trở nên thông thường như mọi hoạt động khác diễn ra trong trường học. 

Hơn nữa nếu học sinh, sinh viên sau khi cầm tấm bằng tốt nghiệp đúng với thực lực của mình thì khi bước vào đời sẽ không gặp phải những bỡ ngỡ, khó khăn, loay hoay tìm một chỗ đứng cho mình trong xã hội, mà những kiến thức họ tiếp thu được trên ghế nhà trường sẽ là hành trang hữu ích, là nền tảng để họ thể hiện mình, phát huy hết năng lực của mình trong công cuộc phát triển đất nước. 

d/ Phê phán thái độ , hành động tiêu cực trong thi cử , giáo dục 

Cuộc vận động chống tiêu cực , bệnh thành tích trong GD được triển khai đã mấy năm và nhận được sự đồng tình lớn từ xã hội. Tuy nhiên, vần còn khá nhiều trường hợp không hưởng ứng, không tích cực tham gia cuộc vận động.

Một số nhà quản lý giáo dục và giáo viên còn thoả hiệp hoặc làm ngơ, vô cảm trước các hiện tượng tiêu cực, hiện tượng chạy trường, chạy lớp, lấy tỉ lệ để nâng thành tích vẫn còn ở một số nhà trường, học sinh vẫn còn xu hướng ỷ lại, chán học, và rồi dẫn đến gian lận trong các kì kiểm tra và thi cử. Ngoài ra còn xảy ra trường hợp một số giáo viên dũng cảm đứng lên tố cáo tiêu cực nhưng lại bị trù dập và chịu sức ép từ nhiều phía. Đó đều là những hành vi đáng lên án và chê trách. Tuy không thấy được cái hại trước mắt nhưng sẽ gây hại cho cho tương lai của học sinh, hay rộng hơn là cho xã hội, cần phải được ngăn chặn.

e/ Biện pháp khắc phục 

Để phòng chống “tiêu cực trong thi cử và bệnh thành tích trong giáo dục”, mỗi cá nhân và tập thể cần phải hưởng ứng và hành động. Bắt đầu từ gia đình, nếu các bậc cha mẹ cứ chăm chăm la mắng, trách phạt con cái vì những lỗi lầm của chúng , sẽ rất dễ khiến con cái họ khó lòng vượt lên mặc cảm là kẻ hậu đậu mà tự ti, không chịu khó cố gắng, không có ý chí vươn lên. Hoặc trái lại là một số phụ huynh mặc cho con cái buông thả, rồi sau đó chạy chọt khắp nơi cho con vào trường tốt, lớp tốt dù chúng không đủ trình độ, để rồi “đuối”, không theo kịp và tiếp tục dẫn đến nhiều hậu quả về sau. Vậy nên các bậc cha mẹ cần phải điều chỉnh cách suy nghĩ, cách dạy dỗ con cái để không gián tiếp hại con của mình. 

Các nhà quản lí giáo dục và giáo viên nên triển khai cuộc vận động bằng cách đừng quá coi trọng thành tích, thay đổi suy nghĩ sai lệch của phụ huynh và học sinh về “trường chuyên, lớp chọn”, xóa bỏ tình trạng “ngồi nhầm lớp”, đổi mới phương pháp kiểm tra và đánh giá nhằm đánh giá đúng thực chất năng lực học tập của học sinh, chú trọng hơn trong việc dạy tốt, học tốt… 

Và yếu tố cuối cùng, cũng là yếu tố quan trọng nhất để cuộc vận động thành công là chính bản thân học sinh. Mỗi học sinh nên nhận thức được bản chất và tầm quan trọng của việc học để tiếp thu kiến thức một cách có hiệu quả, và có thể tự tin thành công bằng chính thực lực của mình. Bên cạnh đó học sinh cũng cần rèn luyện và tu dưỡng đạo đức để tránh thực hiện những hành vi sai trái, phản giáo dục.

3/ Kết bài 

“Nói không với những tiêu cực trong thi cử và bệnh thành tích trong giáo dục” là cuộc vận động có ý nghĩa to lớn và thiết thực đối với nền giáo dục nước ta hiện nay. Những năm gần đây, với sự cố gắng không ngừng của một số tập thể, cuộc vận động đã mang lại nhiều tín hiệu tích cực. Vì vậy chúng ta có quyền tin rằng nền giáo dục Việt Nam trong tương lai sẽ xóa bỏ được những tiêu cực và vươn xa theo đà phát triển của đất nước.

( Sưu tầm )