Jan 5, 2013

Sự thật khi chia tay!!!

Bạn cứ nghĩ là người cũ rất tốt với mình. Thật ra, có thể đó chỉ là “động tác giả” mà thôi.
Chỉ vì bạn là người trong cuộc, nên bị cảm xúc dẫn dắt quá nhiều, không nhìn thấy được những “sự thật” mà lẽ ra bạn nên biết sớm hơn.


Tình huốngBạn cho rằngSự thật
Bạn đã cắt đứt liên lạc với người cũ và không muốn nhìn mặt người ấy nữa. Nhưng người ấy vẫn kiếm cớ để “khủng bố” bằng tin nhắn, cuộc gọi, thể hiện sự quan tâm, nhắc nhở.Người ấy vẫn còn quan tâm đến mình dù đã chia tay, quả là một người cao thượng.Người ta vẫn chưa thể chấp nhận được việc bị bạn “bỏ rơi”, nên luôn muốn xuất hiện trước mặt bạn để bạn không thể quên được.
Nói những lời khiến bạn cảm thấy dằn vặt. Rằng người ta còn yêu quá nhiều mà bạn lại nỡ như thế, những kỉ niệm giữa hai đứa bạn đã quên hết rồi hay sao… Bạn cảm thấy cực kì khó xử và buồn.Người ấy vẫn còn yêu bạn sâu sắc và không muốn chia tayNgười ta đang thỏa mãn cái tôi kiêu hãnh mà thôi. Thật ra tình cảm mà người ta dành cho bạn đã hết. Nếu còn yêu bạn thì sẽ không khiến bạn dằn vặt, đau lòng.
Sau một thời gian dài không liên lạc, người ấy bỗng xuất hiện trước mặt bạn và chân thành muốn “nối lại tình cũ”.Đó là những lời thật lòng. Bạn không muốn có lỗi với người ấy.Rất có thể người ta vẫn còn cô đơn nên muốn quay về “cảm giác xưa”. Đó chỉ là thói quen, không chắc rằng người ta còn tình cảm với bạn.
Người ấy “khoe” với bạn rằng đã tìm được “nửa kia”. Nhưng đồng thời vẫn quan tâm bạn, muốn gặp bạn.Người ấy còn yêu mình và muốn thử lòng mình.Người ta muốn để bạn phải tiếc khi đã chia tay họ. Đồng thời, người ấy muốn thăm dò tình cảm của bạn, và người ta chẳng còn một chút tình cảm nào với bạn cả.

Demi Twinkle ®

Jan 4, 2013

Như là yêu thương !!!

Như là yêu thương 
Bảy giờ kém mười lăm, ba tiếng trống trường vang lên khiến nó bừng tỉnh khỏi mấy công thức Hóa đang học thuộc dở. Nó nhìn quanh lớp, cái lớp ba mươi bảy nhân mạng đang lục tục kéo vào.
Một phút, hai phút trôi qua, nó lướt mắt một vòng và dừng lại ở bàn năm. Khánh vẫn chưa vào lớp. "Quỷ tha ma bắt!", nó lầm rầm mấy tiếng uất nghẹn trong cổ họng.

Một cái cặp màu xám tro nằm oằn mình trên cái bàn chằng chịt chữ viết. Nó đi đến cái cặp, lôi ra một tập đơn xin nghỉ học viết sẵn. Nó quắc mắt nhìn cả lớp "Im lặng!", rồi nhanh tay ghi cái tên "Nguyễn Duy Khánh" vào một tờ đơn. Lòng nó sôi sục căm hờn. Cả học kì này, dễ nó phải tốn cả tập giấy trắng và một cây bút cho cái tên lười hay ngủ nướng này.

Nó vừa viết xong thì cô giám thị đi vào. Chìa tờ đơn ra, cái sĩ số 36/37 nó khai đã được cô khó tính nhất trường thông qua. Cô vừa đi khỏi, nó chưa kịp về lại chỗ thì đã thấy cái đầu gần trọc của Khánh - tội - đồ lấp ló ở cửa, với một nụ cười ngây thơ: "Em chào sếp!".

Tiết học đầu tiên là tiết Văn. Hôm nay thầy Hưng bận, thầy đưa đề cho nó rồi bảo cả lớp làm bài kiểm tra. Nó đứng lên bục giảng, dõng dạc đọc: "Phân tích bài thơ Bên kia sông Đuống, phẩy, từ Em ơi, ba chấm, đến phẳng lỳ, hết." Cuối lớp, nó nghe thấy một tiếng cười khanh khách, rồi tiếng cười đó to dần, nghe man rợ như tiếng quỷ kêu. Thằng Khánh đang ôm bụng cười, người lăn lóc trên ghế theo những tràng cười sặc sụa, cái miệng méo xệch vì cố nói: "Sếp ơi, em ơi, phẳng lỳ". Mặt nó đỏ ửng lên khi cả lớp bắt đầu cười như chợ vỡ. Nó nhìn thấy bên cạnh Khánh, Minh cũng đang cười.

Ra về, nó lên bảng thu dọn phấn, tắt đèn và quạt rồi đi chầm chậm ra nhà xe. Nó thấy hơi hồi hộp. Lúc sáng, nó đến trường sớm để còn vệ sinh lớp, nó thấy Minh cũng vừa đến nơi. Nó hơi ngạc nhiên, tim đập thình thịch. Minh nhìn nó mỉm cười "Chào lớp trưởng!". Nó tưởng như trái tim mình đang chìm trong đống hoa hồng của chị nó. Câu nói ngọt ngào ấy làm nó đâm bối rối hơn, nó lí nhí rất nhỏ nhẹ: "Sao Minh đến sớm thế?" Thấy Minh hơi ngạc nhiên, nó thấy má mình nóng bừng lên. Phải rồi, bình thường nó luôn là đứa lớp trưởng ương ngạnh, thích gào thét và la hét. Nghĩ đến đó, nó thấy xấu hổ quá.

Cảm giác lâng lâng ở nhà để xe theo nó suốt cả buổi học cho đến tận bây giờ. Nó đi về phía nhà xe, hi vọng việc hai cái xe để gần nhau sẽ khiến nó được nói chuyện với Minh một lần nữa. Cái xe màu lam của nó dựng một góc, bên cạnh là xe màu đen của Minh. Nhưng...ở giữa là cái xe cào cào của Khánh. Nó thấy vừa tức vừa buồn, sao thằng Khánh có thể vô duyên đến thế chứ?

Tổng kết tháng thứ nhất lớp nó xếp gần cuối trường. Thầy chủ nhiệm Công vô cùng tức giận, thầy bảo nó ngay lập tức chuyển chỗ ngồi trong lớp để tránh tình trạng nói chuyện. Nó làm ngay, không quên chuyển Minh lên bàn hai - cùng bàn với nó. Ý nó là, vừa để được gần Minh hơn, vừa để Minh tránh xa Khánh, người mà nó cho rằng sẽ lôi kéo, dụ dỗ Minh thân yêu của nó.

Nó đưa tờ giấy chỗ ngồi mới cho thầy. Thầy liếc qua rồi hỏi nó: "Em thấy Khánh thế nào?" Nó lí nhí: "Dạ...Khánh nghịch lắm thầy ạ." Thầy khẽ gật đầu rồi từ tốn: "Em là lớp trưởng, nên quan tâm đến các bạn. Thầy nghĩ là để Long xuống ngồi bàn năm cạnh Minh, còn Khánh lên bàn hai cạnh em. Em thấy có hợp lý không?"

Nó ngớ người: "Nhưng..." "Thầy tin là em làm được." Đến nước này thì thôi rồi, nó đành gật đầu: "Dạ, em sẽ sửa lại."

Cả lớp 12G này không ai là không biết mối thâm thù giữa lớp trưởng Lan mẫu mực và bàn trưởng Khánh tội đồ của lớp. Bởi vậy không ai ngạc nhiên khi thấy hôm đầu tiên ngồi cạnh nhau, hai đứa không ai nói gì cả. Hết tiết một, Long, bạn chí cốt bàn hai của nó vội chạy lên hỏi: "Sếp có sao không sếp?" Nó nhìn sang cái chỗ ngồi của Khánh, nói với vẻ ghê tởm: "Biết rồi còn hỏi." Thằng Long toét miệng cười: "Sếp coi chừng lại thích thằng đó." Nó lườm mắt, thằng Long vội vàng chạy về chỗ cũ.

Thật ra nó thâý mình cũng hơi sai. Ác cảm ban đầu của nó về Khánh đã khiến nó hơi khó chịu khi ngồi cạnh Khánh. Nhưng rồi nó thấy Khánh cũng tốt bụng. Khánh biết lớp trưởng ghét mình nên chỉ nói chuyện những câu đại loại như: "Mấy giờ rồi sếp?" Khánh học cũng rất giỏi. Lúc đầu còn hơi ngại ngần, nhưng sau thì nó cũng mạnh dạn hỏi Khánh mấy bài Hóa, Khánh luôn nhiệt tình giảng giải giúp nó.

Sau một tháng chuyển chỗ, thành tích lớp đã khá lên. Khánh đã không còn đi học muộn hay ngủ gật trong lớp khiến lớp bị trừ điểm nữa, điều này khiến thầy Công rất hài lòng. Trong giờ sinh hoạt lớp, thầy bóng gió rằng nó đã "cảm hóa" được Khánh. Cả lớp cười rầm rầm khi thầy ý nhị liếc mắt về phía nó và Khánh. Nó hơi ngượng, còn Khánh thì không, thằng này thậm chí còn quay sang cười dịu dàng với nó. Điều này càng khiến nó điên tiết.

Buổi chiều, Long đến nhà nó chơi, "nhờ sếp giảng hộ bài toán". Long kể hai mươi bài tập thầy Lâm ra mới chỉ làm được có mười hai, lúc sáng nhờ Minh làm giảng giúp ba bài, còn lại chiều qua nhờ nó. Nó tần ngần khi thấy Long đưa ra tờ giấy A4 nhăn nhúm có lời giải viết tay của Minh. Đến cuối buổi chiều, khi đã cùng với Long làm xong tám bài còn lại, nó nhanh tay đút tờ giấy đó vào tập giấy nháp. Tối, khi lấy tờ giấy quý giá ra, nó nhè nhẹ áp vào ngực, tưởng như vẫn còn hơi bàn tay ấm áp của Minh ở đây. Nó kẹp tờ giấy vào quyển vở Toán bảo bối rồi yên tâm đi ngủ.

Sáng hôm nay cả lớp nháo nhác ôn thi cuối kì môn Toán. Nó hơi lo lắng dù thực sự nó đang ngồi cạnh thằng Khánh giỏi toán nhất lớp. Nó lấy quyển toán ra, một tờ giấy rơi xuống bàn. Khánh cúi xuống nhặt, rồi chăm chú đọc. "Bài này Minh giải hả sếp? Hay thế."

Buổi chiều nó lôi sách ra học. Nhìn quyển toán, nó nhớ ra tờ giấy, lục tìm mãi vẫn không thấy đâu. "Thôi rồi, chắc thằng Khánh cầm rồi". Nó lầm bầm, không quên nguyền rủa đứa đã chia cắt tình cảm của nó dành cho Minh.

Những ngày cuối năm. Cả lớp bận rộn làm lưu bút. Nó đưa cho mọi người trong lớp, để tụi quỷ ghi cho nó "vài lời vàng ngọc". Nó cố tình đưa cho Minh sau cùng. Khi nó hồi hộp nhận lại quyển lưu bút đẹp đẽ từ tay Minh, nó chỉ thấy một dòng chữ "Chúc lớp trưởng vui", kèm theo đó là một khuôn mặt cười cỡ bự. Nó cười tươi hạnh phúc. Thằng Khánh ngồi cạnh thấy vậy giật ngay quyển vở "Sếp đưa đây em kí vài dòng." Nó gắng sức níu lại không cho Khánh thực hiện âm mưu. Nhưng thằng Khánh đã nhanh tay bóp chặt tay nó, nó thấy tay đau nhói và rã rời, đành buông ra, không quên thêm một câu đầy tức giận "Đồ vũ phu". Thằng Khánh cười hề hề "À, hóa ra em là chồng sếp à?"

Ngày hôm sau Khánh mới đưa cho nó quyển lưu bút. Nó ngán ngẩm mở ra, trống trơn, không có chữ nào của Khánh cả. Nó thở phào nhẹ nhõm, không quên hỏi một câu lấy lệ: "Không viết gì à?" Khánh lắc đầu chán nản: "Có gì đâu mà viết hả sếp? Em thức suốt đêm mà không nghĩ ra. Em định viết về chuyện trong hai tháng mà sếp nổi bao cái mụn, lườm em bao nhiêu lần, nhưng thôi". Nó giận đùng đùng, không nói chuyện với Khánh suốt cả buổi.

Thi đại học xong, mẹ cho phép nó chơi thoải mái. Nó bèn đăng kí một lớp học nhảy. Hôm đầu tiên về, nó hí hửng xoay một vòng cho bố mẹ xem. Ai dè, nó trượt chân, ngã, mũi bầm dập và chảy máu. Nó đau đớn trở về từ bệnh viện với một cái mũi bầm tím, sưng phồng. Càng buồn hơn nữa khi bác sĩ nói khứu giác của nó tạm thời không tốt.

Hai tuần sau thì mũi nó đã cơ bản trở lại bình thường. Nó bèn hít hà đủ thứ. Trong niềm vui sướng, nó chợt nghĩ ra quyển lưu bút: biết đâu còn lưu giữ mùi tay của Minh? Cả một tháng ôn thi không được gặp Minh khiến nó nhớ quay cuồng.

Bao nhiêu nhớ thương tích tụ khi nó chầm chậm giở từng trang lưu bút. Đến gần cuối, nó từ từ đưa lên mũi ngửi. Không có mùi gì đặc biệt cả, ngoại trừ mùi giấy ẩm. Mất hai giây, nó mới nhận ra là có một mùi lạ. Mùi chanh! Là ở trang ngay sau cái mặt cười.

Nhớ lại bí quyết viết chữ bí mật, nó lôi nến ra thắp. Những dòng chữ lần lượt hiện ra: "When I see you, I transform you into the girl I love. I'm yours, Khánh".

Không có một cảm xúc gì nổi bật ở nó cả. Tất cả chỉ là một mớ hỗn loạn.
NGUYỄN THỊ HUỆ (Nghệ An)

Lời tỏ tình của mùa xuân



Lời tỏ tình của mùa xuân


Trường tổ chức dạ hội mùa xuân nhưng không phải ai cũng vui mừng trước sự kiện này, nhất là những kẻ “độc thân điên đảo”…

Lớp trưởng thông báo với cả lớp buổi dạ hội mùa xuân dành cho khối 12. Trong khi lũ bạn nhảy cẫng lên sung sướng và bắt đầu túm năm tụm ba bàn chuyện nên mặc màu nào, phụ kiện ra sao, tôi thở dài cái thượt. Tụi nó làm sao hiểu được tâm tình của một đứa độc - thân - điên - đảo như tôi trong một ngày ai - chẳng - biết - chỉ - dành - cho - những - cặp - đôi như thế chứ! Haizzz…

Bằng những lí do bịa đặt một cách hợp lí, tôi tách mình ra khỏi những cuộc bàn tán đó và từ chối tham gia bằng câu trả lời: “Tao bận!”.

Tôi trở về nhà, lăn lộn trong chăn ấm một hồi vẫn... chưa thấy ấm rồi lại nhớ đến Vinh. Trước đây, tôi và nó là một cặp cạ cứng, dính nhau không rời. Nó luôn tình nguyện làm “hàng đính kèm” của tôi trong vài tình huống bắt buộc và ngược lại. Nói chung là chẳng lễ hội nào hai đứa vắng mặt vì lí do không có người đi cùng cả. Nhưng… đó là “trước đây”. Nửa năm trước, Vinh đã sang Singapore du học. Bằng lực học xuất sắc và bảng thành tích cá nhân long lanh, Vinh dễ dàng được nhận vào trường với mức học bổng 100%. Thế mà cậu ấy giấu nhẹm tôi chuyện đó, mãi tới ngày ra sân bay mới nói cho tôi biết. Tôi dỗi cậu, chẳng thèm ra sân bay tiễn, dù ngồi ở nhà chân tay cũng lóng ngóng không yên, không làm được việc gì ra hồn. Vinh buồn nhiều, em gái cậu ấy bảo với tôi như thế.

Sang tới Singapore, cậu ấy gửi về địa chỉ nhà tôi một bưu thiếp màu vàng, đúng màu tôi thích. “Đừng giận tớ nữa mà! Chỉ là tớ cảm thấy thật không dễ dàng để nói với cậu sự thật.” Ngắn và đơn giản vậy thôi, nhưng tôi hết giận. Hai đứa vẫn chơi thân, bằng những câu chuyện xa xôi, những mối quan tâm khác nhau và sự chênh lệch múi giờ không quá gay gắt.

Tôi quyết định ngồi dậy, mở mạng kể chuyện với Vinh về dạ hội mùa xuân. Vinh nói:

- Đừng nghĩ ngợi nhiều nhé! Dạ hội mùa xuân mỗi năm chỉ có 1 lần. Nhưng cuộc đời có cả tỉ năm, đương nhiên sẽ đính kèm cả tỉ buổi dạ hội rồi. Không đi một lần thì có sao đâu!

***

Tụi bạn bận bịu với kế hoạch tham dự dạ hội mùa xuân. Sự lạc lõng giữa những đứa bạn cùng lớp khiến tôi nhớ Vinh nhiều hơn. Hai đứa chat video qua Skype, cứ mở webcam và để đó. Tôi làm bài tập của tôi, cậu ấy làm bài tập của cậu ấy. Thi thoảng, ngước mắt gọi nhau nói chuyện một chút. Có bữa tôi ngủ gật trên bàn học mà không biết tất cả đã lọt vào mắt Vinh. Nhưng cậu ấy không buzz gọi tôi dậy ngay mà để tôi ngủ hơn 30 phút rồi mới gọi. “Tỉnh táo rồi, ngồi học tiếp đi. Tớ đi ngủ. Đợi cậu ngủ cả nửa tiếng giờ mới dám ngủ nè!” Tôi ngồi học mà không thôi mỉm cười. Chợt nhớ Singapore cách Việt Nam hai múi giờ. Lúc đồng hồ của tôi điểm 10giờ đêm thì ở nơi cậu ấy ngày mới đã gõ cửa…

Mấy bữa nay, Vinh online rất muộn. Cậu ấy bảo mới nhận thêm một công việc làm thêm ngắn hạn. Làm thu ngân trong siêu thị những ngày đầu năm bận rộn. Học bổng của cậu ấy bao gồm cả học phí và tiền thuê phòng trong KTX. Không lẽ tháng này, bố mẹ cậu ấy không gửi tiền ăn và tiền tiêu vặt sang? Thắc mắc vậy thôi nhưng tôi cũng không hỏi. Chúng tôi thân nhau đủ để biết một khi cậu ấy không nói, nghĩa là cậu ấy không hoặc chưa muốn nói...

***

Dạ hội Mùa Xuân đã đến.

Tôi chui trong phòng, kiếm bộ phim trên mạng rồi ngồi xem. Chuông cửa dưới nhà reo inh ỏi. Tôi lục đục xuống mở cửa và không thôi ngỡ ngàng. Là Vinh! Là cậu ấy! Ở đây. Trước cửa nhà tôi. Bằng xương bằng thịt. Và cười thật tươi.

- Nửa năm mới gặp một lần mà cậu nỡ lòng không mời tớ vào nhà sao?

- Không phải, không phải! Vào nhà đi. Sao cậu về bất ngờ vậy? Tối qua còn nói chuyện và cậu còn ngồi làm bài tập với tớ cơ mà? Đã ghé qua nhà chưa thế? Về nghỉ lâu không thế?

- Từ từ rồi tớ sẽ trả lời từng câu hỏi của cậu. Bây giờ thì thay đồ đi. Tụi mình tới dạ hội. Tụi thằng Bình, thằng Khánh, cái An... chắc đang chờ tụi mình đó!

- Gì cơ?

- Tạm ngừng thắc mắc và thay váy đi nào, quý cô. Nhanh kẻo muộn!

Mặt tôi vẫn méo xệch và chưa hết ngạc nhiên. Vinh dúi vào tay tôi một chiếc váy dạ hội màu xanh ngọc bích. Vừa vặn đến không ngờ. Vinh chở tôi đến trường. Trên đường đi, cậu ấy đã trả lời tất cả câu hỏi của tôi, như đúng lời hứa. Hóa ra cậu ấy vất vả làm thêm giờ trong mấy ngày vừa rồi để kiếm thêm chút tiền, cộng với khoản tiền tiết kiệm trước đó, mua vé máy bay trở về Việt Nam. Chiếc váy dạ hội này, cậu ấy mua từ tháng trước, định bụng hết học kì mang về tặng tôi, nhân ngày sinh nhật. Và cũng chính cậu ấy đã liên hệ với tụi cùng lớp, nói rằng cậu ấy sẽ về, cùng tôi dự dạ hội, như mọi lần. Tôi lờ mờ hiểu ra tại sao tụi cùng lớp lại dửng dưng, không thèm quan tâm gặng hỏi chuyện tôi không tham gia. Vinh thật là, chuyện nào cũng giấu tôi hết trơn. Nhưng cậu ấy đâu cần tốn công và tốn tiền vì tôi đến thế!

- Sao cậu phải nhọc công đến vậy hả Vinh?

Vinh phanh xe kít lại khiến tôi theo quán tính, chúi người về phía trước, áp mặt vào lưng cậu ấy.

Ánh sáng rực rỡ của buổi dạ hội, những chiếc váy áo, vest đen, mặt nạ... của đám bạn hiện ra. Những tiếng cười đùa và ồn ào không ngớt. Tôi nghĩ mình còn hơi choáng váng. Nhưng chẳng sao cả. Vì đã có người luôn nắm tay tôi. Chàng trai đã cùng tôi nhảy điệu Valse mùa xuân nhẹ nhàng. Người đã ghé vào tai tôi và nói thật nhanh “Tớ thích cậu...”. Mùa Xuân năm nay đẹp thật đấy!

THÙY DUNG

Tại sao không phải là bạn???

Rất nhiều người thắc mắc tại sao có nhiều người càng học càng giỏi, tại sao họ lại đạt được tất cả những thành công mà không phải gặp sự trở ngại nào.
Trong khi đó bbản thân mình luôn dành được kết quả không mấy khả quan, mọi sự cố gắng của mình đều thất bại…
Thực ra tất cả những kết quả họ đạt được, không phải là do sự may mắn ngẫu nhiên hay khả năng phi thường, đơn giản họ luôn áp dụng những cách sau đây để hướng tới điều mình mong muốn:


Niềm tin 
Những con người thành công luôn có một niềm tin to lớn về chính mình. Họ tin mình đủ khả năng làm được bất kể việc gì, họ tin mình sẽ đạt được những điều tốt đẹp nhất. Trước khi bước vào một công việc khó khăn nào đó, câu nói được cất lên đầu tiên: “Dù sao cũng phải thử một phen”… Luôn hướng tới tinh thần mình lạc quan, vui vẻ và sẵn sàng đối mặt.

Hành động
Đây chính là yếu tố quyết định nhất, giữa một người thành công và một kẻ thất bại. Người thành công sẽ không ngừng hành động để đạt được kết quả của mình, còn kẻ thất bại thì nản lòng ngay từ cú vấp ngã đầu tiên và họ chẳng đủ sức mạnh để có thể đứng lên một lần nào nữa. Như các bạn học sinh giỏi cũng vậy họ liên tục đạt dược điểm 10 đỏ chói, được tuyên dương trước thầy cô, được bố mẹ tin tưởng, còn bản thân mình thì càng học càng kém, kết quả ngày một xa sút…


Mấu chốt nằm ở việc kiên trì hành động để đạt được kết quả tốt nhất. Sự thật trí thông minh khả năng óc nhạy bén tất cả chúng ta là như nhau, đơn giản các bạn học giỏi ngày càng giỏi hơn, vì các bạn luyện tập thường xuyên, đối mặt với các bài tập khó, thay vì nản lòng, họ lại thấy hứng thú vì đó là một thử thách cần phải vượt qua, họ làm đi làm lại, họ xem lại, họ học hỏi để có thể tìm ra những phương pháp tốt nhất, cách làm bài hiệu quả nhất.

Không có thất bại, chỉ có kinh nghiệm 
Những người thành công không tin vào thất bại, thất bại với họ là khi không thật sự cố gắng vì mục tiêu kế hoạch của mình. Sau mỗi thất bại họ lại rút ra những kinh nghiệm riêng cho mình, sau đó thay đổi tất cả phương pháp đến khi đạt được điều mình mong muốn.

Không thỏa mãn với những gì mình có

Không thỏa mãn theo thái độc tích cực, sẽ giúp bạn luôn luôn khám phá ra những giới hạn của chính mình. Luôn đề ra cho mình những thử thách cao nhất, để hướng tới để cố gắng vươn lên và đạt được tất cả những điều tốt đẹp nhất.

Tại sao không phải là bạn? 
Tại sao người học giỏi lớp nhất không phải là bạn, tại sao cuộc sống tốt đẹp nhất không phải của bạn, tại sao bạn chỉ mong muốn người khác đạt được những gì tốt nhất còn bạn thì không. Đó chính là nỗi sợ đang kìm hãm con người thật của bạn, đó là do thói quen xấu đã hằn sâu khiến bạn không thể thoát ra khỏi lớp vỏ bọc đó, đó là niềm tin bạn đang bị giới hạn, đó là bạn chưa dám thay đổi để mình đạt được kết quả tốt nhất.

Vâng tại sao mọi kết quả tốt đẹp không phải dành cho chính bạn, bạn có đủ khả năng để hướng tới điều mình mong muốn. Cái gì cũng có cái giá của nó, và thành công cũng vậy sẽ được trả giá xứng đáng với những gì bạn bỏ ra.
Đỗ Huy Phú

Hãy cho mình cơ hội !!!


Cơ hội chỉ xuất hiện thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất nếu ta không biết nắm giữ để thay đổi mình.


Từ trước đến nay tôi luôn được biết đến là đứa nhút nhát, đứng trước một vấn đề gì cũng thiếu tự tin và sự mạnh bạo để làm và kết quả của sự thiếu tụ tin này chắc hẳn ai cũng biết đó là tôi luôn thất bại dù đã rất cố gắng. Nhiều lần tôi thắc mắc tại sao bạn bè mình tuy học không giỏi bằng nhưng sao họ luôn đạt được thành công còn tôi thì ngược lại học thì hơn nhưng kết quả chẳng bao giờ được như mình mong muốn cả.

Sau nhiều lần thất bại tôi đã rút ra một bài học là tôi không đủ dũng cảm, không có niềm tin vào khả năng vào chính mình, lúc nào tôi cũng nghĩ chắc mình không làm được đâu, làm sai các bạn sẽ cười chê. Nhũng suy nghĩ tiêu cực đó luôn thường trực trong đầu tôi biến tôi thành một đứa thụ động không dám mạo hiểm. Việc gì không chắc một trăm phần trăm thì không làm. Tôi học ngành tiếng anh như các bạn biết rồi đó, luôn sợ sai, luôn ngại bị cười chê thì sao có thể nói được.


Có câu nói mà bây giờ tôi rất thích đó là “không thử làm sao biết” và “I can do it” chính câu nói đó đã làm thay đổi con người của tôi rất nhiều. Tôi sợ lạnh nên không bao giờ tắm nước lạnh, việc mỗi lần tắm phải đun nước nóng làm tôi rất ngại nhưng sợ tắm lạnh nên phải cố.

Một lần tôi quyết tâm thử tắm nước lạnh một lần xem sao? Thử tắm một lần nước lạnh chắc cũng không chết được đâu, phải thử để xem sức chịu đựng của mình chứ? Thế là lấy hết can đảm dội nước lên người run cầm cập, trấn tĩnh mình rằng có lạnh đâu? Chính suy nghĩ có lạnh đâu làm việc tắm nước lạnh trở nên dễ dàng hơn đối với tôi. Và bây giờ thì việc tắm nước lã trở nên bình thường, giờ tôi tiết kiệm được nhiều thời gian để làm việc khác sau lần đó.

Một ví dụ nữa đó là học tiếng anh nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình có đủ khả năng dẫn người khách nước ngoài đi thăm thú cảnh đẹp thành phố mình cả. tôi luôn nghĩ mình dẫn họ đi thì biết nói gì đây? Họ hỏi mình chi tiết về một điểm gì đó mình không có thông tin, không đủ từ mới thì biết nói gì đây? Không tự tin về kiến thức của mình và khả năng tiếng anh nên tôi từ chối tất cả những lời bạn bè rủ đi cùng nói cho quen.

Thời gian cứ trôi đi bạn tôi nói ngày càng tốt, tôi thì lụi dần rồi một hôm tình cờ đi trên đường gặp hai vợ chồng người khách nước ngoài hỏi đường, họ đi cùng đường với tôi ban đâu tôi định không đi cùng nhưng tôi lấy hết can đảm tự nói với bản thân mình “Hãy cho mình một cơ hội nào, tự tin lên nào” chính đoạn đường đó đã cho tôi cơ hội, hai người đã mời tôi làm hướng dẫn cho họ ngày hôm đó.

Từ buổi nói chuyện tình cờ đó tôi tự tin hơn, nói chuyện thường xuyên hơn và bây giờ nói tiếng anh đối với tôi chỉ là chuyện nhỏ. Nếu hôm đó tôi chỉ đường xong rồi bỏ đi thì chắc tôi vẫn tự ti sợ khả năng tiếng anh của mình. Và cả việc tôi chưa từng nghĩ mình sẽ được đăng bài trên mực tím nhưng một lần can đảm quyết tâm mình phải thử thì mới biết được bài mình được hay không chứ? Kết quả là sau một thời gian tôi đã có bài được đăng trên MTO, thật không thể nói hết được cảm xúc khi biết tin hạnh phúc trào dâng tôi đã thoát ra khỏi cái vỏ ốc được xây bằng nguyên liệu “SỢ THẤT BẠI”.

Tại sao phải buông xuôi trong khi mình vẫn còn có thể tiếp tục ?

Tại sao lại từ bỏ khi mình chưa biết được kết quả cuối cùng ?

Tại sao lại phải lo lắng cho những điều chưa xảy đến ?

Tuổi trẻ chỉ đến một lần, cơ hội cũng chỉ xuất hiện thoáng qua rồi cũng nhanh chóng biến mất nếu như chúng ta không biết nắm giữ để thay đổi mình. Hãy tự tin lên các bạn nhé, hãy mở rộng tay đón chào những điều bất ngờ. Thành công chỉ đến với những người tự tin, dám làm, dám thử sức. Hãy cho mình một cơ hội để thay đổi. Một năm mới sắp đến hãy tự tin đón chào một năm mới với những thay đổi lớn nhé.

Tiêu Nga (Đà Lạt)

Điều tốt khi bạn tự mãn đúng cách


Người A và người B trò chuyện cùng nhau. Người A nói: “Tự mãn là nhược điểm của tôi”. Người B nói: “Nhưng đó lại là ưu điểm của tôi”.
Nếu biết cách phát huy như người B, việc tự mãn sẽ không gây ra bất kì điều gì tiêu cực cho bạn.
Nguồn cảm hứng “ảo”

Những người tự mãn thường là những người có tài. Bởi vì khi họ làm được điều gì đó, họ mới cảm thấy kiêu hãnh. Đó là cảm xúc tự nhiên ở mỗi chúng ta. Dù cho họ khiêm tốn bên ngoài đến đâu thì thẳm sâu trong họ cũng có đôi chút tự hào. Sự tự mãn này sẽ là một cảm xúc tích cực giúp họ làm được nhiều điều hơn thế, nếu họ biết tận dụng. Vì những người tự mãn về khả năng của mình luôn có cảm giác rằng, họ tài giỏi, họ có thể làm được nhiều thứ. Nếu giữ được nguồn cảm hứng đó và bắt tay vào thực hiện mục tiêu, khả năng thành công là rất cao.

“Chất xúc tác” từ dư luận

Khi bạn tự mãn, sẽ có nhiều người không đồng tình. Họ cho rằng bạn không hề giỏi, chẳng qua bạn “ăn may”. Nhiều người sẽ ghét ngầm và tìm cách để hạ bệ bạn. Điều này sẽ thôi thúc bạn, khiến bạn không thể đứng yên tại chỗ mà hài lòng với những gì đã có. Bạn sẽ tìm cách chứng minh với mọi người rằng họ đã sai, và bạn có tài năng thật sự chứ không hề ảo tưởng như họ nghĩ. Đôi khi nên cảm ơn những người ghét bạn, vì nhờ họ, bạn càng lúc càng đạt được nhiều thứ. Nếu mọi thứ quá êm đềm, chắc gì bạn chịu cố gắng đến cùng?

Áp lực không cho phép bạn thất bại

Sự tự mãn dễ khiến bạn mắc phải sai lầm. Và chính những điều đó là bài học đắt giá cho bạn. Khi đã nếm trải kinh nghiệm, bạn sẽ dễ dàng bứt phá hơn. Những người tự mãn thường rất cầu toàn. Họ không cho phép bản thân mình thất bại và bỏ cuộc. Nên những lúc họ tuột dốc, họ sẽ có dịp nhìn lại mình và biết “tự mãn” đúng cách.

Tự mãn nhưng phải biết lắng nghe

Bạn có quyền tự hào về những gì bạn làm được, nhưng không nên bác bỏ ý kiến từ người khác. Một người tự mãn nhưng biết lắng nghe, họ sẽ luôn giữ vững thành công của mình. Ngược lại, nếu điều gì bạn cũng cho là đúng, bạn rất dễ bị người khác nắm được điểm yếu và bạn sẽ “lụi tàn” nhanh chóng. Góp ý của người khác sẽ là chiếc “chìa khóa vàng” giúp bạn thành công. Một người không thể làm nên chuyện, nhưng nhiều người cùng gộp ý tưởng lại, cho dù bạn có tự mãn đến đâu đi nữa thì mọi người đều phải công nhận khả năng của bạn.
Demi Twinkle ®
Theo: muctim

Những thói quen khiến bạn “giật lùi”

Bạn sẽ không thể thành công và đạt được những mục tiêu to lớn trong tương lai, khi luôn lặp lại những thói quen sau:

Lúc nào cũng nhắc đến tiền


Biểu hiện: Bị áp lực tiền bạc đè nặng. Thường xuyên than vãn. Lúc nào cũng chỉ nhắc đến “tiền” trong các chủ đề trò chuyện cùng bạn bè. Nào là tháng này phải ráng kiếm 3 triệu, nhưng phải sắp đóng học phí nên đang túng thiếu, nào là muốn đi chơi nhưng nghèo quá, nào là tính mua món đó nhưng không đỉ khả năng…

Điều này khiến bạn tốt hơn ư? Không, nó chỉ khiến bạn mang một nỗi ám ảnh về tiền bạc và thể hiện sự nghèo khó của bạn. Khi bạn bị ám ảnh về sự nghèo khó, bạn lúc nào cũng tự ti hơn người khác và mang một “sức ì” lớn, khó có thể tiến thân lâu dài.

Hay than, hay chê


Biểu hiện: Lúc nào cũng than thở rằng làm việc này cực quá, việc kia ít tiền quá, học hành lúc nào cũng chán, đi chơi với bạn bè không lúc nào thoải mái. Bạn chê nhiều thứ, trong đó có cả những thứ chất lượng, đắt tiền. Chỉ vì bạn không thể mua nổi món đó nên bạn tìm lí do để biện bạch, “dìm hàng”.

Lúc nào cuộc sống của bạn cũng bị bao quanh bởi “đám mây u ám” do bạn tự tạo. Bởi bạn đang làm cuộc sống mình trở nên tăm tối hơn, thay vì khiến nó trở nên tích cực. Tại sao bạn lại tự làm mình nản chí đến thế? Hạn chế than vãn và tự tin hơn nhé.

Tính toán chi li


Biểu hiện: Đi chơi với bạn bè luôn thích “sòng phẳng”. Cảm thấy khó chịu khi phải trả tiền khi đi ăn uống. Mua quà tặng sinh nhật cũng chọn món nào “rẻ nhất có thể”. Không dám ăn, không dám mua sắm, ít khi đi chơi cùng bạn bè. Bạn lúc nào cũng tiết kiệm đến mức tối đa vì cái nghèo luôn ám ảnh bạn.

Tiết kiệm là một trong những cách mà người thành công luôn áp dụng. Nhưng nếu quá tính toán, bạn sẽ chẳng nắm bắt được cơ hội để tiến thân. Vì khi bạn chẳng nghĩ cho ai, cũng không ai sẵn sàng giúp đỡ bạn — một người luôn tính toán chứ không hết lòng. Đừng bị nỗi lo về tiền bạc ám ảnh. Nếu bạn có ý chí, chắc chắn bạn sẽ thành công.

Ghen tị


Biểu hiện: Cảm thấy ghét người giàu, khó chịu khi đến những nơi sang trọng, hay tách biệt khỏi đám đông ở những buổi tiệc lớn, ngồi vào bàn ăn thường lúng túng. Hay “bới lông tìm vết” những người giỏi hơn mình. Tìm mọi cách để cản trở sự tỏa sáng của người khác khi bạn không làm được như họ.

Việc bạn tìm cách hại người giỏi hơn mình chỉ giúp họ thành công hơn mà thôi. Còn bạn, sau khi làm điều đó, bạn chỉ có thể thỏa mãn nhất thời. Nhưng bạn thì vẫn chẳng tiến bộ hơn. Thời gian dành để ghen tị với người khác, bạn hãy vạch ra kế hoạch cụ thể cho mình.

Demi Twinkle®