Sep 1, 2012

11 hiện tượng tự nhiên đang hoành hành Trái đất

(KĐH) - Ở bất kể nơi nào trên khắp thế giới vẫn luôn diễn ra những hiện tượng thiên nhiên như: Động đất, sóng thần, lũ hụt, bão táp ...Những hiện tượng này đã cướp đi biết bao nhiêu sinh mạng và của cải mà con người làm ra. Dưới đây là 11 hiện tượng thiên nhiên đang "hoành hành" cuộc sống của con người trên khắp thế giới.

Động đât: Hình ảnh của trận động đất Hyogo vào năm 1995 Ở Nhật Bản.

Sóng thần: Ảnh hố xoáy khổng lồ trên Thái Bình Dương xuất hiện sau trận động đất ở Nhật Bản hồi tháng 3 năm 2011.

Núi lửa: Trong ảnh, dung nham chảy từ Công viên núi lửa tại Hawaii, Mỹ đổ xuống Thái Bình Dương. Hơi nước bốc lên từ biển cùng với các dòng nham thạch nóng chảy tạo nên khung cảnh kỳ ảị.

Vòi rồng: Một vòi rồng lửa di chuyển gần ống khói của một tòa nhà cháy tại Mỹ trong năm 2010. Ảnh: National Geographic.

Lốc xoáy

Sét: Tia sét trên núi lửa ở Eyjafjallajokul, Iceland.

Bão cát

Lũ quét: Trong ảnh, mưa lũ đã làm ngập nhiều nhà dân ở Bảo Thắng (Lào Cai) - Ảnh: Thu Phương

Bão tuyết, trong ảnh: Một cơn bão tuyết đang hoành hành tại miền Trung nước Mỹ

Băng tan: Hình ảnh băng tan ở Bắc cực.

Hạn hán, trong ảnh: Hạn hán trên sông Mêkong
Nguồn: Báo GDVN

Hợp kim kết tinh nano có thể chịu nhiệt cao

Sử dụng một kết hợp gồm các thí nghiệm và mô phỏng nhiệt động lực học phân tích, các nhà nghiên cứu ở Mĩ vừa tạo ra một hợp kim kết tinh nano gốc tungsten mới bền ở nhiệt độ hơn 1000oC. Các hợp kim kết tinh nano hiếm khi chịu được những nhiệt độ cao như vậy và đột phá này có thể dẫn tới sự phát triển của những chất liệu vừa bền vừa chịu nhiệt cao.


Sau một tuần ở 1100oC, tungsten kết tinh nano (trái) mất đi cấu trúc hạt nano của nó và kết thành cỡ micron (ảnh trên bên phải). Bằng cách pha với titanium, tungsten có thể giữ được kích cỡ hạt kết tinh nano dưới những điều kiện tương đương (ảnh dưới bên phải). (Ảnh: T Chookajorn, H Murdoch và C Schuh)
Các kim loại gồm những hạt kết tinh nano – những tinh thể nhỏ xíu chừng hàng chục nano mét bề ngang – cứng hơn nhiều so với các kim loại chứa những cấu trúc lớn hơn cỡ micron. Thật không may, những chất liệu kết tinh nano này cũng kém bền hơn. Một vấn đề là những hạt nhỏ xíu đó có thể lớn lên và hợp nhất với nhau ở những nhiệt độ cao – do đó làm kim loại mềm đi. Đây không phải là hiện tượng đáng hoan nghênh, vì trong quá trình luyện kim loại người ta thường sử dụng nhiệt độ cao. Mặc dù các nhà nghiên cứu đã cố gắng nghĩ ra những phương pháp tránh sự tăng kích cỡ hạt không mong muốn như thế, nhưng chưa có giải pháp thỏa mãn nào được tìm thấy.
Nay một đội tại Viện Công nghệ Massachusetts (MIT) đứng đầu là Christopher Schuh có lẽ đã đi tới một giải pháp. Các nhà nghiên cứu đã thiết kế và chế tạo những hợp kim chứa những tinh thể nano không kết khối ở nhiệt độ cao. “Phương pháp thiết kế của chúng tôi dựa trên việc tính toán năng lượng của tất cả các nguyên tử/liên kết trong một hợp kim cho trước, bao gồm những nguyên tử trong môi trường tinh thể và những nguyên tử nằm tại ranh giới hạt, giữa các tinh thể,” Schuh giải thích. “Chúng tôi tính riêng những hiệu ứng mà những nguyên tố khác nhau trong hợp kim có trên năng lượng của cấu trúc, và tìm cách nhận ra những nguyên tố nào có thể làm ổn định các ranh giới hạt và vì thế dẫn tới và duy trì trạng thái kết tinh nano.”
Ngành công nghiệp đã và đang cố gắng chế tạo ra những hợp kim có những hạt kết tinh ngày một nhỏ hơn, nhưng tự nhiên vẫn nghiêng về những trạng thái năng lượng thấp, nghĩa là nghiêng về những tinh thể lớn hơn.
Từ những tính toán của họ, đội nghiên cứu MIT đã tổng hợp thành công các hợp kim được thiết kế sử dụng những kết hợp thích hợp của những kim loại khác nhau với những tỉ lệ được xác định trước. Các nhà nghiên cứu còn khảo sát những hỗn hợp kim loại thường không được tìm thấy chung với nhau và chưa từng được tạo ra trước đây, cho dù là trong phòng thí nghiệm. Ví dụ, trong nghiên cứu sơ bộ này về các hợp kim tungsten, họ đã xét những kết hợp của 12 nguyên tố khác nhau, bao gồm titanium, chromium, đồng, bạc và tám nguyên tố khác. “Các phương pháp thông thường thiết kế hợp kim thường không tính đến các ranh giới hạt mà tập trung vào chỗ các kim loại khác nhau tương thích như thế nào,” Schuh giải thích. “Tuy nhiên, các ranh giới hạt lại là cái then chốt trong việc tạo ra các tinh thể nano bền, nên chúng tôi quyết định xét đến những ranh giới này trong các tính toán của mình.”
Một hợp kim đặc biệt xây dựng trên tungsten và titanium do đội nghiên cứu tạo ra có các hạt titanium kích cỡ chỉ 20 nm. Họ nhận thấy nó vẫn bền trong một tuần ở nhiệt độ cao đến 1100oC và giữ vững độ cứng ngoại hạng của nó trong suốt thời gian này. Do đó, người ta có thể sử dụng nó trong những ứng dụng trong đó cần đến sự chịu nhiệt cao, ví dụ như trong ngành công nghiệp chế tạo máy hoặc xe bọc thép.
“Phương pháp luận mà chúng tôi phát triển trong nghiên cứu của mình có thể dễ dàng khai thác để tạo ra những chất liệu cấu trúc nano mới khác có chất lượng tương đương hoặc thậm chí cứng hơn và bền hơn, và còn có những tính chất đáng khao khát khác như chóng bào mòn,” Schuh nói. “Việc tìm ra những hợp kim như vậy sẽ gần như là không thể bởi những phương pháp thử-sai thông thường nhưng chúng tôi có thể tính được những kết hợp kim loại nào là hiệu quả và những kết hợp nào là không,” phát biểu của Heather Murdoch và Tongjai Chookajorn, hai thành viên khác của đội MIT.
Đội nghiên cứu hiện đang tích cực phân tích chi tiết xem làm thế nào có thể mở rộng phương pháp lí thuyết của họ cho nhiều hợp kim và cấu trúc khác.
Tham khảo: http://www.sciencemag.org/content/337/6097/951.abstract

Aug 31, 2012

Tìm thấy phân tử đường ở gần một ngôi sao trẻ

Một đội thiên văn ở Đan Mạch vừa phát hiện ra các phân tử đường trong chất khí bao xung quanh một ngôi sao trẻ giống Mặt trời. Tại sao việc tìm thấy đường trong chất khí bao xung quanh một ngôi sao lại quan trọng như vậy? Đó là vì nó cho chúng ta biết rằng những phân tử hữu cơ phức tạp, ví dụ như đường, tạo nên những viên gạch cấu trúc của sự sống có thể tìm thấy xung quanh những ngôi sao trẻ vào lúc khi các hành tinh có thể bắt đầu hình thành xung quanh chúng.
Đội khoa học đã tìm thấy các phân tử của một trong những dạng đơn giản nhất của hợp chất đường – glycolaldehyde – trong chất khí bao xung quanh một sao đôi trẻ tên gọi là IRAS 16293-2422, nó có khối lượng tương đương với Mặt trời của chúng ta. Trong khi hợp chất đường này trước đây đã được tìm thấy trong vũ trụ - trong thiên hà của chúng ta – nhưng đây là lần đầu tiên nó được tìm thấy trong vùng phụ cận gần của một ngôi sao; thật vậy, nó ở cách IRAS 16293-2422 ngang với Thiên Vương tinh và Mặt trời. Khám phá này cho thấy một số hợp chất hóa học cần thiết cho sự sống đã tồn tại trong hệ này tại thời điểm hình thành hành tinh. IRAS 16293-2422 ở cách chúng ta chỉ khoảng 400 năm ánh sáng - ở quy mô vũ trụ thì khoảng cách chẳng xa bao nhiêu, nên nó là một mục tiêu tuyệt vời cho các nhà thiên văn nghiên cứu các phân tử và cơ chế hóa học xung quanh những ngôi sao trẻ.
“Trong cái đĩa khí và bụi bao xung quanh ngôi sao mới ra đời này, chúng tôi tìm thấy glycolaldehyde, một dạng đường đơn giản, không khác nhiều so với đường mà chúng ta cho vào cà phê,” giải thích của Jes Jorgensen thuộc Viện Niels Bohr ở Đan Mạch, người lãnh đạo đội khoa học sử dụng Ma trận Lớn Millimet/Dưới Millimet Atacama (ALMA) để quan sát ngôi sao trên. “Phân tử này là một trong các thành phần trong sự hình thành ARN, tương tự như ADN, đây là một trong những viên gạch cấu trúc của sự sống.”
(Ảnh: ALMA (ESO/NAOJ/NRAO)/L Calçada (ESO) và NASA/JPL-Caltech/WISE Team)
Bức ảnh trên cho thấy vùng đang hình thành sao Rho Ophiuchi trong phổ hồng ngoại, chụp bởi Tàu thám hiểm Hồng ngoại Trường rộng (WISE) của NASA. IRAS 16293-2422 là vật thể màu đỏ ở chính giữa của khung hình vuông nhỏ. Ảnh nhỏ lồng ghép là hình minh họa các phân tử glycolaldehyde, cho thấy cấu trúc phân tử của glycolaldehyde (C2H4O2).
“Cái thật sự thú vị ở những kết quả tìm kiếm của chúng tôi là các quan sát ALMA cho thấy các phân tử đường đó đang rơi về phía một trong hai ngôi sao của hệ,” phát biểu của thành viên đội nghiên cứu, Cécile Favre thuộc trường Đại học Aarhus ở Đan Mạch. “Các phân tử đường đó không những ở chỗ thích hợp để tìm đường tiến đến một hành tinh, mà chúng còn đang tiến theo hướng thích hợp nữa.”
Jorgensen giải thích thêm rằng chất khí và bụi trong những đám mây bao xung quanh những ngôi sao mới ra đời thoạt đầu là cực kì lạnh (chỉ khoảng 10 độ trên không độ tuyệt đối – 273oC) và những chất khí đơn giản như carbon monoxide và methane kết tụ trên các hạt bụi và hóa rắn dưới dạng băng, và chỉ sau khi xảy ra như vậy thì những phân tử phức tạp hơn mới hình thành. Sau đó, ngôi sao mới ra đời làm nóng vùng lân cận của nó, làm bay hơi những phân tử phức tạp khỏi chất khí và bụi đó, và những phân tử này khi đó được phát hiện ra dưới dạng những phát xạ vô tuyến ở tần số thấp bởi những chiếc kính thiên văn như ALMA.
“Một câu hỏi lớn là những phân tử này có thể trở nên phức tạp như thế nào trước khi chúng hợp nhất vào những hành tinh mới? Thông tin này có thể cho chúng ta biết đôi điều về cách sự sống có thể phát sinh ở mọi nơi khác, và các quan sát ALMA đang diễn ra là cái thiết yếu để vén bức màn bí ẩn này,” Jorgensen kết luận.
123physicsNguồn: physicsworld.com

Aug 30, 2012

Nghệ thuật góp ý

Lời góp ý nếu không đúng cách sẽ gây phản ứng ngược cho người được góp ý. Ranh giới giữa góp ý và phê phán là rất gần nhau. Thay vì đem đến bài học kinh nghiệm để giúp họ trưởng thành hơn sau sự việc, thì chúng ta mang lại cho họ sự đau đớn, khó chịu, bức bối. Lời phê phán là một trong những nhân tố có sức hủy hoại khủng khiếp trong cuộc sống. Nó khiến cho chúng ta trở nên tự tin, rụt rè, giảm sút lòng tự trọng, không dám nói hoặc làm những việc tốt cho bản thân và những người xung quanh, rạn nứt những mối quan hệ,… Con người chúng ta không ai thích bị phê phán. Chúng ta sẵn sàng chấp nhận những lời góp ý chân thành, mang tính xây dựng và tích cực để trưởng thành hơn, chứ không bao giờ muốn chấp nhận những lời chỉ trích hoặc mạt sát. Như vậy thì góp ý cho người khác cũng cần phải học, nếu không khéo nó trở thành phê phán thì khổ.
Ở đây tôi chia sẻ một phương pháp góp ý rất hiệu quả mang tên kỹ thuật “bánh mì kẹp thịt”, gồm 3 bước vô cùng đơn giản:

Bước 1
 (lát bánh mì mặt trên)
: chúng ta chia sẻ 1 điều gì đó mình đánh giá cao ở người kia gần đây, thông qua hành động cụ thể mà mình chứng kiến được, hoặc nghe kể về họ với thông tin chính xác. Việc bạn vào thẳng vấn đề đôi khi sẽ khiến người kia nghĩ rằng bạn đang tấn công họ, phê phán hay kết tội họ, điều này khiến họ tạo một bức tường chắn giữa họ và bạn, và họ không những không tiếp thu những gì bạn nói nữa, mà còn dễ nảy sinh ác cảm với bạn cho dù bạn đang chia sẻ với thành ý tốt đẹp dành cho họ.
Chính vì thế, việc bạn đánh giá cao nỗ lực/ thành quả nào đó của họ gần đây khiến họ mở lòng ra với những lời góp ý của bạn. Một từ rất hay dùng vẫn dùng để chuyển sang bước 2 đó là “Bên cạnh đó”“Ngoài ra”,…
Bước 2
 (lớp đồ ăn kẹp ở giữa):
 đây là lúc bạn chia sẻ ra những điều góp ý hoặc không hài lòng ở họ. Bạn cứ mạnh dạn nói ra những ý kiến của mình, vì ở bước 1 bạn đã “chiếm được” sự sẵng sàng lắng nghe của họ.
Tuy nhiên, chúng ta chú ý đến cách nói gồm 3 thành tố: từ ngữ sử dụng, giọng điệungôn ngữ hình thểsao cho văn minh và phù hợp với tình huống. Bởi có câu rằng “Của cho không bằng cách cho”. Để làm được điều này, chúng ta phải học cách làm chủ cảm xúc của mình trong những tình huống quá căng thẳng, bức xúc,… hoặc tốt nhất không nên góp ý khi chúng ta đang trọng trạng thái quá tiêu cực.
Bước 3
 (lát bánh mì mặt dưới):
 bạn nên khép lại quá trình góp ý này bằng một lời nói tích cực về người kia. Ví dụ có thể lặp lại thành quả của họ trong bước 1; đánh giá cao nỗ lực của họ trong quá trình làm việc; tin tưởng họ sẽ không tiếp diễn hành động này nữa; tha thứ cho họ,… Sau đó, một nụ cười hoặc một cái vỗ vai nhẹ của bạn sẽ khiến người kia cảm thấy họ đang được tin tưởng và kì vọng ở bạn. Chắc chắn họ sẽ nỗ lực để đạt kết quả tốt hơn trong lần sau.

Ngoài ra, để việc góp ý trở nên hiệu quả, đây là 3 nguyên tắc PHẢI NHỚ:


1/ Khi góp ý ở bước 2, bạn lưu ý chỉ tấn công vào hành động của họ, không bao giờ được tấn công vào con người. Mạnh Tử đã nói “Nhân tri sơ tính bổn thiện”, mỗi người chúng ta khi sinh ra đều như nhau, giống như những tờ giấy trắng, có sai hay không là do hành động sai, và hành động sai là do tác động của hoàn cảnh lúc ấy và sự thiếu chín chắn trong suy nghĩ. Hành động sai thì có thể sửa chữa được ngay lập tức, còn con người sai thì “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Do đó, chỉ tấn công vào hành động. Ngoài ra, đây là còn là một yếu tố tâm lý, khi tấn công vào hành động của người kia, tức là bạn đang nói với họ rằng họ hoàn toàn có thể làm tốt hơn, bởi đó là một lựa chọn của họ. Còn ngược lại thì bạn đang nói với họ rằng họ không thể làm gì được nữa bởi tính cách họ là như vậy rồi. Minh họa sự khác biệt giữa hai câu nói: “Trời ơi, tại sao bạn cho phép mình quên làm điều đó?” với “Bạn là đồ bất cẩn, có việc đó mà cũng quên thì còn làm gì cho ra hồn”


2/ Chỉ ra chính xác, cụ thể sự việc, không thêm bớt thông tin, không làm thái quá vấn đề cũng như không suy diễn theo thành kiến cá nhân. Minh họa hai câu nói: “Buổi sinh hoạt hôm nay chỉ có 10 bạn tham dự, nội dung sinh hoạt được đánh giá tốt, như vậy bạn A cần phải xem lại khâu truyền thông.” với “Buổi sinh hoạt hôm nay số người tham dự quá ít, không thể chấp nhận được. Truyền thông kiểu này thì dẹp đi, buổi sau ai mà thèm đến.”


3/ Hướng đến một suy nghĩ / giải pháp tích cực. Khi phê phán một ai đó, bạn phải luôn suy nghĩ theo hướng tích cực, mang tính xây dựng để giúp người kia trở nên tốt hơn, trưởng thành hơn sau sự việc. Nếu chỉ đơn giản là phê phán để thỏa lòng tức tối của bạn, hoặc a dua theo đám đông hoặc chỉ đơn giản để vui đùa, lên án thì thật ra bạn đang cho phép mình xử sự một cách ích kỉ, chỉ nghĩ để thỏa mãn cho bản thân. Minh họa hai câu nói: “Bài thuyết trình của bạn sẽ hay hơn nếu slide được chỉnh chu, không còn lỗi chính tả nữa.” với “Bài thuyết trình này mà đem ra ngoài người ta sẽ cười cho, nhóm bằng đó con người mà để cái slide đầy lỗi chính tả.”



Hy vọng rằng một số mẹo nho nhỏ như thế giúp được bạn trong những tình huống khó xử: muốn nói mà không biết nói thế nào.

Nguồn: Blog 
Vũ Đức Trí Thể

Sinh viên – bạn cần gì?


Gửi các bạn sinh viên những trăn trở của một người trẻ tuổi.
Giờ này có thể bạn đang ngủ rất ngon. Tôi thì không dù đồng hồ chỉ đúng 5h sáng. Mấy nay cứ trăn trở nhiều thứ, thức khuya lắm! Nhiều khi cũng thắc mắc không biết mình có phải 25 tuổi không? Thấy mình già so với tuổi quá.
Đây không phải là một chủ đề to tát hoặc mới mẻ gì, nhưng tôi trăn trở nên chia sẻ, thế thôi!
Tôi nhớ trong một tác phẩm nào đó của nhà văn Phan Việt có đoạn: “Nếu có một thời điểm nào đó trong cuộc sống, mà chúng ta cần phải và nên bị dúi xuống bùn lầy tăm tối, tốt nhất hãy chọn lúc 18 – 25 tuổi, lúc mà bạn có cả sức khỏe lẫn sự dẻo dai, cả hưng phấn lẫn thất vọng, cả niềm tin sắt đá lẫn sự ngoan cố mù quáng, cả sự hiểu biết bằng bản năng và trực giác chưa bị pha tạp lẫn sự tăm tối vì mơ hồ nhận thấy những lực cản của xã hội. Nghĩa là có tất cả mà lại chẳng có gì vững chắc”. Tôi hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của tác giả. Tôi đặt tên cho khoảng thời gian ấy là Tuổi Trẻ. Chẳng phải dưới 18 hoặc trên 25 thì không trẻ nữa, nhưng tôi thấy 8 năm ấy mới thật sự là đẹp nhất của giai đoạn tuổi trẻ. Ở cái tuổi ôm trọn thời sinh viên này, lẽ ra các bạn phải dấn thân thật nhiều, trằn trọc, suy tư thật nhiều về cuộc đời, về xã hội, về dân tộc,… thậm chí mất ăn mất ngủ, thao thức đêm dài.
Có quá nhiều câu chuyện kể về những con người sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó, cùng cực để rồi họ có động lực vươn lên thành công. Tôi từng đọc và cả tiếp xúc với những con người ấy và tôi nghĩ: “Nếu ở trong hoàn cảnh đó, mình cũng sẽ có động lực vươn lên như họ thôi”. Hoặc cũng không thiếu những câu chuyện về những người thành công được sinh ra trong một nền tảng gia đình rất tốt, ba mẹ đều thành công và họ ý thức được tầm quan trọng của việc đầu tư vào giáo dục cho con cái. Tôi cũng biết và tiếp xúc với nhiều người thuộc nhóm này, rồi tôi cũng từng nghĩ: “Gia đình họ có điều kiện và nền tảng như vậy, việc họ thành công không có gì đáng ngạc nhiên cả”. Nếu bạn cũng có những suy nghĩ giống như tôi cho hai trường hợp trên, thì tôi chia sẻ rằng đó chỉ là sự biện hộ thôi. Cả hai nhóm người trên đều đáng ngưỡng mộ và trân trọng bởi họ đã nỗ lực vươn lên trong cuộc sống. Tôi thì thuộc nhóm người ở giữa và tôi nghĩ mình giống đa số các bạn. Nói một cách văn vẻ đây là nhóm người mắc kẹt ở mức trung bình về nhiều mặt. Gia đình tôi không giàu, nhưng cũng không quá nghèo (tuy là hơi nghèo vào cái thời đất nước còn khó khăn, gia đình nào cũng vậy thôi). Tôi học không xuất sắc, nhưng cũng không dở. Tôi không tự ti, nhưng cũng chẳng tự tin về mình lắm. Tôi không có nhiều mối quan hệ trong cuộc sống, nhưng cũng có không ít bạn bè,… Tôi nói như vậy chỉ để muốn chia sẻ với bạn rằng ai cũng có thể vươn lên cho dù xuất thân trong hoàn cảnh gia đình như thế nào, thành tích học tập ra sao, thông mình vừa vừa, thông minh kiệt xuất, hay ngu si đần độn,… Chỉ cần một tư duy đúng đắn, nuôi dưỡng khát vọng lớn và dám dấn thân lăn xả từng việc nhỏ bằng tất cả trách nhiệm của mình. Ai cũng có thể vươn lên!
Cứ mỗi lần tiếp xúc với các bạn sinh viên là tôi lại đau đáu trong lòng. Những câu hỏi các bạn đặt ra cho tôi nhiều khi khiến tôi phát bực nhưng phải làm chủ cảm xúc để giữ thái độ bình tĩnh. Hoặc cũng không ít lần khi nghe hỏi xong, tôi chỉ biết cười trừ vì thật sự không biết phải trả lời sao cho thỏa đáng nữa. Tôi xót xa không biết tại sao những câu hỏi ấy lại được nêu lên dù biết là không nên vùi dập từ trong trứng nước, cần khuyến khích dám đặt câu hỏi khi có thắc mắc vì đó là cách rất hay để học hỏi. Nhưng thông qua những câu hỏi ấy, tôi thấy một thực trạng tư duy kém cỏi, thiển cận và bị động đang ăn sâu vào trong nhiều bạn sinh viên.
Trong một lần tọa đàm thân mật với khoảng 20 bạn sinh viên đến từ nhiều trường đại học khác nhau, có một bạn sinh viên năm cuối khối ngành kinh tế hỏi tôi rằng: “Anh ơi, trong 4 năm học đại học, em không tham gia hoạt động hoặc đi làm thêm gì hết, vậy thì bây giờ em điền cái gì vào CV để xin việc đây anh?”. Khi tôi hỏi ngược lại những người tham dự hôm ấy là ai cũng ở trong tình trạng giống vậy, thì quá ngạc nhiên là khoảng 60% cánh tay giơ lên. Trời ơi! Tôi chỉ muốn hét thật to với nhóm bạn trẻ đó (may là tôi giữ được sự bình tĩnh để từ tốn chia sẻ): “Các em ơi, sao các em đi tìm một thứ mà chắn chắn là không có trên đời này vậy? Các em muốn thành công mà không phải trả giá? Các em muốn học giỏi mà không có những đêm thức trắng vùi đầu vào đèn sách sao? Làm gì có cái thứ đó trên đời này”. Tôi đang nói đến một tư duy vô cùng nguy hiểm ở các bạn sinh viên, tư duy mì ăn liền. Cái gì cũng muốn có ngay kết quả mà không phải bỏ công sức. Cái gì cũng muốn người ta mang đến dâng cho mình, ngồi rung đùi mà hưởng trái ngọt.
Khi huấn luyện một khóa học với chủ đề “Sẵn sàng cho sự nghiệp”, tôi ngạc nhiên khi thấy có khá nhiều bạn sinh viên mong muốn bước vô khóa học để được nghe về cách trả lời phỏng vấn, cách viết CV sao cho hay, cách làm sao để thi đậu vào chương trình MT (Management Trainee – đây là một cuộc thi nhằm tìm kiếm những tài năng trẻ của các tập đoàn đa quốc gia rất được giới sinh viên quan tâm). Nói chung là các bạn cần những cái có thể xài được liền, tạo kết quả ngay tức thì. Thực dụng không có gì là xấu cả, tuy nhiên nó chỉ phát huy hiệu quả khi bạn có một nền tảng nhận thức vững chắc về sự nghiệp, về tư duy lãnh đạo, về phong cách làm việc, về văn hóa ứng xử nơi công sở,… Hay nói một cách khác là nội lực của bạn có mạnh thì kỹ năng mới phát huy tác dụng. Khi hỏi thăm thì tôi biết được các bạn rất ít tham gia vào những hoạt động xã hội, các câu lạc bộ đội nhóm và nỗ lực vươn lên nhiều vai trò lãnh đạo khác nhau. Vậy mà ai cũng muốn thi đậu vào MT? Tôi giả sử các bạn may mắn trả lời phỏng vấn tốt để vào được chương trình này, thì liệu bạn có “sống” và tỏa sáng được trong đó hay không là điều bạn cần suy nghĩ. Tôi rất tâm đắc với cách nhìn nhận của Chuyên gia giáo dục Giản Tư Trung rằng “Ta là sản phẩm của chính mình”, vậy thì cái sản phẩm BẠN ngày hôm nay có cạnh tranh được với những “đối thủ” khác về tư duy, nhận thức, thái độ, kiến thức, kỹ năng,… hay không? Đối với đồ ăn thì người ta cũng ráng suy nghĩ cho ra những phương cách “mì ăn liền” để đáp ứng với đỏi hỏi ngày càng gắt gao và cạnh tranh của xã hội, nhưng với thành công thì làm sao có thể như vậy được?
Tư duy thứ hai là tư duy đòi hỏi. Các bạn đòi hỏi nhiều quá, nhiều hơn những gì các bạn bỏ ra. Các bạn sinh viên đa số đều rất tự tin về kiến thức của mình, đó là con dao hai lưỡi. Tự tin là tốt, nhưng tự tin bao nhiêu thì cần phải nỗ lực chui rèn bản thân không ngừng. Các bạn đang dán cái mác “ĐẠI học” quá lớn vào mình để kết luận rằng kiến thức đã đủ cho công việc và mình có quyền đòi hỏi công ty phải trả mức lương tương xứng với 4 năm dùi mãi kinh sử trên ghế nhà trường. Có nhiều bạn khi tôi hỏi về công việc bạn mong muốn sau khi ra trường, bạn mô tả muốn làm việc cho các tập đoàn đa quốc gia với thu nhập ít nhất là 800 USD/tháng. Tôi hỏi tiếp: “Vậy em có cái gì để người ta phải trả em 800 USD/tháng?”. Bạn… cứng họng!
Các bạn ơi, mơ lớn là tốt. Bạn muốn mức lương bao nhiêu cũng được, không những 800 USD/tháng, mà thậm chí 8000 hay 80.000 USD cũng được. Nhưng, bạn cần phải trả lời câu hỏi là bạn có cái gì để người ta phải trả cho bạn mức lương đó? Bạn có nghĩ công việc photocopy cũng có thể làm xuất sắc hơn bình thường được hay không? Bạn phải thay thế tư duy đòi hỏi bằng một tinh thần cống hiến hăng say, không ngại việc, không chê việc, làm với tất trách nhiệm và chuẩn mực cao nhất để đổi lại kinh nghiệm và sự tín nhiệm. Chứng minh cho họ thấy đi đã, khoan đòi hỏi, rồi bạn sẽ được trả công xứng đáng sau này.
Ngoài ra, các bạn chỉ muốn nhận mà không muốn trả giá. Từ “giá” ở đây tôi muốn nói ở cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Tôi diễn thuyết cho sinh viên khá nhiều, cái gì miễn phí thì bạn đến đông lắm. Nhưng cái gì cần một khoản đầu tư để học hỏi sâu hơn thì hình như với bạn nhiêu đó “hàng” miễn phí là đủ rồi. Bạn chê mắc, bạn tiếc tiền, bạn thấy không cần thiết. Rồi thì sau này cái giá mà bạn thật sự sẽ trả còn đắt hơn nhiều. Bạn tiếc tiền đầu tư vào bản thân thì xem như bạn cũng tiếc thành công.
Cuối cùng, điều khiến tôi trăn trở nhiều nhất ở các bạn sinh viên là các bạn không có một khát vọng lớn. Cách đây hai tuần, tôi kết hợp với một tổ chức nhân sự uy tín để tổ chức một khóa huấn luyện dành cho những sinh viên đã qua chọn lọc, nhằm mục đích trang bị cho các bạn cách tư duy của một nhà lãnh đạo tương lai. Khóa huấn luyện kết thúc rồi nhưng dư âm của nó khiến tôi trằn trọc mãi. Tôi băn khoăn, lo ngại về Tuổi Trẻ hiện nay, lứa tuổi mà tôi cũng thuộc về. Rồi Việt Nam chúng ta sẽ ra sao khi mà những con người chủ nhân tương lai của đất nước lại có những suy nghĩ và biểu hiện như vậy? Trách ai bây giờ đây? Tôi không dám vơ đũa cả nắm, bởi tôi tin rằng vẫn có rất nhiều bạn trẻ đang từng ngày nỗ lực vươn lên với những khát vọng lớn lao, phục vụ trước hết cho đất nước, sau đó mới đến bản thân mình. Nhưng tôi muốn dấy lên một thực trạng đáng báo động ngày nay ở một số lượng lớn các bạn sinh viên: các bạn suy nghĩ nhỏ quá. Đó là chỉ mong làm sao có đủ tiền sống mỗi ngày; làm sao có thể thi đậu tốt nghiệp tốt nghiệp nếu không sẽ bị ba mẹ la; làm sao để có thể tìm được một công việc ổn định sau khi ra trường; làm sao có thể tự lo được cho bản thân sau khi tốt nghiệp,… Tôi cũng từng như vậy, y chang các bạn thôi. Nhưng bạn ơi, bạn cần biết rằng điều đáng sợ nhất của một đất nước không phải là nghèo nàn về tài nguyên khoáng sản; không phải là đất nhỏ ít dân; mà điều đáng sợ nhất là đất nước ấy chỉ tập hợp những con người không dám khát vọng lớn, không dám ước mơ lớn. Ai cũng muốn nước mình giàu mạnh, ai cũng muốn Việt Nam có thể vươn ra tầm châu lục, thậm chí là sân chơi toàn cầ; nhưng ai cũng suy nghĩ nhỏ nhặt, ai cũng chỉ nghĩ cho riêng cho bản thân mình thôi thì làm sao có thể cùng nắm tay nhau đi lên được đây? Bạn có thể trông chờ điều gì trong khi mỗi ngày mình chỉ biết la cà những quán café, quán nhậu, những thú vui cho quên đời quên sầu, giết thời gian. Tôi thật sự lo, lo lắm các bạn ạ!
Than vãn rồi cũng thế thôi, bây giờ cần phải làm gì đây? Câu hỏi này quả là rất rộng và quá khó với tôi. Nhưng nếu chỉ được chọn một điều duy nhất để chia sẻ với sinh viên, trong giới hạn kinh nghiệm và hiểu biết của mình, tôi muốn nói rằng các bạn cần phải CHỦ ĐỘNG. Các bạn còn bị động quá, điển hình là mỗi khi tọa đàm (tức là một dạng hỏi đáp chia sẻ kinh nghiệm), tôi hỏi là có ai có câu hỏi gì không thì chỉ một sự im lặng đáng sợ xuất hiện. Tôi hỏi tại sao thì các bạn nói rằng đến đây để được nghe anh chia sẻ gì đó. Các bạn ơi, cần phải thay đổi tư duy ngay đi, CHỦ ĐỘNG lên. Đừng ngồi đó mà mong người ta đem thành công đến với bạn. Đừng chỉ biết nộp đơn rồi cầu mong nhà tuyển dụng gọi điện và mời bạn ký hợp đồng. Đừng mỗi ngày chỉ có đến trường rồi quay về nhà mà mong mình sẽ tỏa sáng trong sự nghiệp sau này. Đừng kêu than oán trách việc giáo dục đại học thế này thế kia, thiếu thực tiễn, toàn lý thuyết,… Ai cũng có công việc và trách nhiệm của họ thôi. Nhiệm vụ của bạn là học và hãy biết nỗ lực học một cách chủ động. Nó xuất phát từ ý thức “Ta là sản phẩm của chính mình” để chuyển vai trò đầy tớ sang vai trò ông chủ của quá trình học. Chính bạn mới là người đề ra những cái mình cần học dưới sự hướng dẫn của thầy cô hoặc những người trước, rồi nỗ lực học tập bằng phương pháp học sáng tạo. Sự học cũng cần mở rộng cách nhìn nhận. Không phải cứ phải có cái bàn, cái ghế, quyển vở, cây bút thì mới gọi là học. Học ở bất kì đâu, học từ bất kì ai. Chỉ cần một cái đầu rộng mở, chịu khó quan sát, trao đổi, đánh giá, phân tích, thắc mắc là được. Thay đổi cả hệ thống thì khó, nhưng thay đổi bắt đầu từ chính bản thân mình thì ai cũng làm được, chỉ là bạn có muốn hay không thôi?
Vài trăn trở của một người trẻ tuổi gửi đến Tuổi Trẻ. Giai đoạn 18 – 25 thật đẹp, đừng phung phí thời gian để biến mình thành một thế hệ lu mờ của xã hội.
Nguồn: Blog "Vũ Đức Trí Thể"

SỐNG THẬT dễ hay khó?

SỐNG THẬT dễ hay khó?

Hôm nay đọc bài báo này và cảm thấy cần chia sẻ một điều gì đó: http://laodong.com.vn/Xa-hoi/Benh-thanh-tich-hien-hinh/76309.bld

Tôi còn trẻ, trải nghiệm ít và vốn sống chưa nhiều. Những gì sắp nói ra dưới đây chỉ dám xem là một góc nhìn của một người trẻ non nớt. Tuy nhiên, tôi nghĩ ít ra mình cũng theo dõi tin tức hàng ngày và từng có dịp tiếp xúc nhiều bậc đáng kính trong xã hội để gọi là có chút suy gẫm về cuộc đời. Tôi rút ra một điều: SỐNG THẬT trong xã hội hiện nay là khó.
Sẽ bị xem là ngây thơ, khờ khạo, thậm chí ngu dốt nếu người ta dám sống thật với SỰ THẬT. Ai cũng biết nên sống thật, nên nói thật và nên làm thật. Nhưng khó, rất khó!
Ngày nay, nhiều người dễ dàng đánh mất lương tâm khi chế biến thực phẩm bằng những thứ ôi thối, độc hại. Họ sẵn sàng lấy nhựa làm gạo, lấy nylon làm bún, lấy chất tẩy rửa làm dầu ăn, chế biến cà phê bằng cách cho vào đó thủy ngân, chì, đường hóa học,… Thật đáng sợ! Những thông tin này chỉ xuất hiện vài năm gần đây nhưng trở nên quen tai với mọi người. Nó đã và đang là nỗ ám ảnh của các bà mẹ bởi hàng ngày phải đi chợ chọn đồ ăn với mong muốn có những bữa cơm dinh dưỡng cho gia đình. Quả là khó cho họ! Mẹ tôi hay nói vui: “Bây giờ có muốn kiêng cử cũng chẳng biết kiêng gì, cái gì cũng làm từ phẩm màu, hóa chất gây ung thư. Không lẽ chỉ ăn cơm với đậu hủ?”. Ấy chết mẹ ơi, đậu hủ giờ cũng toàn thạch cao mà!!!
Chắc bạn cũng đồng ý với tôi rằng người Việt Nam rất xem trọng bữa cơm gia đình bởi nó không chỉ đơn giản cung cấp thức ăn no mà còn là nơi thắt chặt tình cảm giữa các thành viên. Ấy vậy mà hiện nay, chất lượng thật của những bữa cơm gia đình đang bị đe dọa một cách đáng sợ chỉ vì một số cá nhân tư lợi. Làm sao bữa cơm có thể trọn vẹn được khi lòng nơm nớp lo sợ trong từng miếng ăn, trong từng cái nhấc đũa? Câu hỏi này tôi muốn gửi đến những người đang làm điều kia trả lời giúp.
Đang hoạt động trong lĩnh vực đào tạo phát triển bản thân nhưng chính tôi cũng phát hoảng khi thấy ồ ạt nhiều công ty ra đời với sự tự xưng rất kêu. Bằng cách ảo thuật câu chữ thế là có một hồ sơ diễn giả “hoành tráng” và chương trình đào tạo “bài bản”. Tôi thật sự lo lắng cho những học viên nào trót học ở đó. Tôi nghĩ có hai nguyên nhân: hoặc là những người làm điều đó suy nghĩ quá đơn giản về đào tạo, hoặc có thể lương tâm của họ không còn “răng” để mà… vừa cắn vừa rứt nữa rồi? Trong quá trình làm việc với các bạn Trainee (Chuyên gia đào tạo triển vọng của TGM) – những người sẽ đứng lớp sau này, điều tôi luôn yêu cầu các bạn phải ngấm vào máu, vào xương tủy của mình là SỰ CHÍNH TRỰC, tức là thành thật với lương tâm và con người của mình. Không những yêu cầu, mà nếu có bất kì một dấu hiệu nào xâm phạm điều đó thì ngay lập tức đối với tôi họ không còn phù hợp với nghề này nữa. Tôi quan niệm: đứng lớp không đơn giản chỉ là chia sẻ với học viên những điều hay mà còn là dạy chính mình phải sống với những điều đó.
Giá trị thật của sự giàu có cũng đang bị xâm phạm. Những hiện tượng khoe mẽ, tổ chức đám cưới đình đang với dàn siêu xe đang là mốt của nhiều đại gia giàu có mới nổi. Người ta gọi đó là giàu nhưng chưa kịp… sang, vì người sang chẳng ai làm vậy bao giờ. Người giàu đích thực họ hiểu giá trị của đồng tiền, cái gì đáng chi thì chi, không đáng thì một đồng cũng không chi. Nghĩ đi thì cũng nghĩ lại, quả là thật khó cho họ bởi khoe mẽ cũng có cái lợi của nó trong xã hội hiện nay, nơi mà giá trị vật chất đang lên ngôi và trở thành thước đo cho nhiều lựa chọn.
Một hiện tượng khác cũng phổ biến mà bản thân tôi rất nhiều lần là nạn nhân, đó là nạn rải đinh ngoài đường để bẫy người nhằm kiếm chác chút đỉnh. Cái thật của lương tâm nghề nghiệp đang bị bào mòn ngay trong cả một nghề giản đơn. Việc kiếm sống lương thiện trở nên khó khăn hơn bao giờ hết với những con người này. Rồi ngẫm cũng thông cảm phần nào, bởi cái mưu sinh hàng ngày quá lớn đang thúc giục họ phải làm điều sai trái. Chắc là họ không muốn như vậy đâu!
Điều cuối cùng – là điều bài báo đề cập trong đầu bài viết, theo tôi là điều đáng ngại nhất. Dạo gần đây chắc ai cũng nhận thấy đang dấy lên một thực trạng trong giáo dục: Ai cũng muốn có thành tích, từ học trò đến người đứng lớp, rồi cả ban giám hiệu lẫn phụ huynh,… Học trò thì muốn bài thi điểm mười. Thầy cô muốn lớp của mình đạt thành tích cao khi xét duyệt thi đua. Ban giám hiệu thì muốn đạt danh hiệu trường giỏi để mong được cấp ngân sách thật nhiều. Phụ huynh thì muốn con mình phải là số một. Thành tích không có gì xấu (thậm chí rất tốt nếu đạt được bằng sự phấn đấu thật), nhưng nó trở nên nguy hiểm vô cùng nếu ta khao khát đạt được bằng mọi giá, kể cả vượt quá ranh giới của lương tâm để đi vào vùng đen tối. Người ta gọi đó là“bệnh thành tích” – một hiện tượng rất đáng lên án. Tôi ủng hộ tinh thần học thật, làm thật, tạo giá trị thật, trở thành người có ích thật cho xã hội, từ đó xã hội trở nên văn minh thật chứ không phải cái hào nhoáng của sự giàu có ẩn sau là giả dối, khoe khoang.
Tại sao tôi lại nói đây là điều đáng ngại nhất? Bởi khi mang trong mình mầm mống của căn bệnh này, người ta dễ dàng trở thành nô lệ cho thành tích. Khi ai cũng vậy thì việc này trở nên bình thường và xã hội tất yếu sẽ xuống cấp. Nếu là học sinh đã nô lệ cho điểm thì sau này sẽ cảm thấy thoải mái nô lệ cho tiền bạc, chức vụ, địa vị và danh vọng. Khi đó, chắc chắn người ta dám đánh đổi mọi thứ (cho dù là quý giá) để có được những điều kia, mặc kệ trái với lương tâm, ngược với nhân phẩm con người.
Trong vòng xoáy xã hội cuốn mình đi, vốn bản tính “ham của ngọt” và ít tốn công sức thì SỐNG THẬT là điều vô cùng khó!

Ý nghĩa của 5 ngón tay

Ý nghĩa của bàn tay

Bài chia sẻ của anh Vũ Đức Trí Thể – chuyên gia đào tạo của TGM, phụ trách đào tạo các khóa học Tôi Tài Giỏi! Bạn Cũng Thế! (1), Tôi Tài Giỏi! Bạn Cũng Thế! (2), Tôi Tài Giỏi! Bạn Cũng Thế! Đồng Hành, Kỹ Năng Thế Kỷ 21. Anh tiếp xúc rất nhiều với các bạn sinh viên thông qua các buổi hội thảo tại các trường đại học cũng như hội thảo vì cộng đồng của TGM.
Một lá thư tôi viết riêng cho đội ngũ Trainee (Chuyên Gia Đào Tạo Triển Vọng) của TGM để chia sẻ những suy nghĩ, bài học tâm đắc và cùng các bạn hướng đến một năm Nhâm Thìn 2012 thành công. Xin giới thiệu một chút, Chuyên gia đào tạo Triển Vọng là những bạn đã xuất sắc vượt qua kì thi tuyển TGM Trainer Audition được tổ chức hàng năm của TGM. Sau khi vượt qua cuộc thi rất khắc nghiệt này, các bạn sẽ tham gia vào chương trình đào tạo và phát triển Trainer của TGM. Năm 2009, tôi trúng tuyển vào chương trình này, trải qua rất nhiều khó khăn, vui buồn, thử thách, cũng đã có lúc bỏ cuộc, rồi lại quyết tâm làm lại từ đầu, để sau 18 tháng đạt được một số thành quả của ngày hôm nay, tôi rất tự hào về điều đó … Hiểu được tất cả những thử thách đó, tôi chia sẻ với họ 5 bí quyết thành công, cũng là 5 bài học mà tôi rất tâm đắc mà muốn chia sẻ đến các bạn như là món quà xuân Nhâm Thìn 2012 này. Lá thư như sau:
Khi nhìn vào bàn tay của mình, có bao giờ bạn thắc mắc rằng ý nghĩa của nó là gì không? Tại sao nó lại có ngón to, ngón nhỏ? Tại sao ngón này ngắn, ngón kia lại dài? Tại sao ngón tay này nằm ở vị trí đó mà không phải là một vị trí khác?,..v.v.. Thành thật Thể cũng chưa bao giờ thắc mắc và tự hỏi mình điều đó cả, cho đến một dịp gặp anh Trường Chiến (người Thầy của Thể). Anh Chiến nói Thể giơ tay lên, nhìn vào đó đi và tìm hiểu xem tại sao lại như vậy? Thể nhìn vào và suy nghĩ một lúc… nhưng thật lòng là nghĩ không ra gì cả, chưa bao giờ tìm thấy ý nghĩa gì ở đôi bàn tay của mình. Anh Chiến lúc đó cười và nói với Thể rằng: “Trong bàn tay là cả một kho tàng chứa đựng những bài học, những bí quyết của người thành công đó”. Anh Chiến càng nói, Thể càng tò mò tìm hiểu nhưng…không tài nào tìm ra đáp án. Cuối cùng thì anh Chiến cũng chia sẻ 5 bài học, hay chính xác là 5 bí quyết ca mt người thành công, và nó nằm rất gần với chúng ta, cụ thể là ngay trên bàn tay của chúng ta, tựa như rằng mình đang sở hữu 5 bí quyết này mà từ trước đến giờ không nhận ra.

1. Ngón cái


Đây là ngón tay c nht, và cũng có thể nói là ngón quan trng nht trong mt bàn tay, vì hãy tưởng tượng rằng bạn mất đi ngón tay cái này thì bạn sẽ gặp rất nhiều rắc rối và khó khăn trong việc sinh hoạt, cầm nắm, nâng nhấc đồ vật,… Nó đại diện cho những những ước mơ ln, những mc tiêu ltrong cuộc sống. Đề thành công, hãy bắt đầu bằng một ước mơ, bởi có một câu nói rằng “life without dream is a life without meaning” (tạm dịch: cuộc sống mà thiếu ước mơ thì trở nên vô nghĩa). Hãy cùng nhìn những con người vĩ đại nhé. Nếu không có một ước mơ lớn, thì mc sư Martin Luther King đã không thể giải phóng nạn kì thị chủng tộc ở Hoa Kỳ vào thập kỉ 60 với một bài diễn văn “I have a dream” được đánh giá xuất sắc và trở thành một trong những bài diễn văn được yêu thích nhất trong lịch sử Hoa Kỳ. Qua ước mơ của mình là một đất nước nơi mà người da trắng và người da đen có thể chung sống hòa thuận với nhau như những con người bình đẳng, ông đã thật sự truyền cảm hứng cho cả thế giới. Đó là một ước mơ LN! Chúng ta sẽ không thể có Bill Gates và tđoàn Microsoft của ngày hôm nay nếu ông thiếu đi giấc mơ từ những ngày đầu khởi nghiệp, đó là trên bàn mi gia đìnhđu có mt máy vi tính. Và không đâu xa, TGM Corporation của chúng ta sẽ không thể hùng mạnh như ngày hôm nay nếu từ những ngày đầu tiên, chúng ta thiếu đi một ước mơ “Vì mt triu người Vit Nam hnh phúc và thành công hơn”. Như thế nhé các bạn, hãy bđu bng ước mơ và suy nghĩ LN. Với Thể, đó là ước mơ trở thành một trong những diễn giả được yêu thích nhất tại Việt Nam và mục tiêu lớn là trở thành Lead Trainer vào cuối năm 2012. Hãy mơ, vì bn có quyn mơ. Và khi đã mơ, hãy mơ LN, vì không ai có quyđánh thuế gic mơ ca bn.


Tuy nhiên, chỉ ngồi mơ không thôi thì chưa đủ, người ta sẽ kêu mình là…điên, là…khùng, là…kẻ mơ mộng viễn vông, chính vì thế…

2. Ngón út


Mơ LỚN, nhưng hãy bđu t nhng vic rt nh, tựa như ngón út là ngón nh nht trong một bàn tay. Tòa nhà Bitexco hiện là tòa nhà cao nhất tại Việt Nam với 68 tầng lộng lẫy tại trung tâm quận 1 Tp.HCM, thế nhưng nó cũng phải bắt đầu từ một viên gạch, một bao xi măng,… Để có Apple ngày hôm nay thì Steve Jobs bắt đầu bằng một công việc rất…bình thường là lắp ráp máy móc trong một garage cũ rích. Để TGM có văn phòng đăng kí rộng rãi và sang trọng như hiện nay thì chúng ta cũng đã bắt đầu từ một cái ghế salon mượn ở văn phòng công ty anh Dumb (một người bạn vào lúc ấy và hiện anh là thành viên ban hội đồng quản trị của TGM) làm chỗ tiếp khách. Việc gì cũng vậy, chúng ta phi dám x thân vào nhng vic tưởng như nh nht và không có gì quan trng, thế nhưng sau này tất cả điều đó khi xâu chuỗi lại sẽ cho chúng ta một bức tranh và một câu chuyện đầy cảm hứng của nghề Trainer. Mỗi người là một câu chuyện để kể, vì vậy câu chuyện của bạn có thú vị và lôi cuốn hay không là tùy vào ngày hôm nay bạn có nỗ lực từ những việc rất nhỏ hay không. Không ai có thể đùng một cái trở thành một Trainer giỏi, truyền cảm hứng xuất sắc,… kể cả anh Khoa hay anh Triều cũng vậy. Thể tin rằng hai anh cũng đã nỗ lực luyện tập rất nhiều, từ những động tác nhỏ nhất, cẩn thận từng câu từng chữ một, xem clip và cải tiến mỗi chi tiết nhỏ,… có như thế thì mới có anh Khoa và anh Triều ngày hôm nay (anh Khoa và anh Triều là hai diễn giả hàng đầu của TGM hiện nay và cũng là hai người Thầy của tôi). Và Thể tin rằng, đến ngày hôm nay thì hai anh vẫn đang liên tục nỗ lực từng chút một để có thể làm tốt hơn từng ngày, từng ngày.


3. Ngón tr
Đây là ngón tay chúng ta s dng mi khi cm bút viết hoc khi hc bài (đương nhiên phải kết hợp với ngón cái nữa), ý nghĩa của nó là bạn hãy hc hi không ngng. Chúng ta đang sống trong một cuộc sống có tốc độ phát triển nhanh chóng mặt và lượng kiến thức cũng như thông tin gia tăng kinh khủng, đến nỗi ngày nay không thể có bất kì ai có thể có thể giỏi mọi mặt mà xu hướng của thế giới bây giờ là chuyên môn hóa, chỉ giỏi trong một vài lĩnh vực nhất định mà thôi. Mà ngay cả khi đã có một lĩnh vực nhất định rồi thì việc thật sự giỏi trong lĩnh vực ấy cũng đòi hi n lc và kh năng kiên trì hc hi không ngng của chúng ta. Chúng ta hãy bắt đầu bằng những việc rất cụ thể, đó là mỗi ngày hãy dành ra một khoảng thời gian nhất định (chừng 1-2 tiếng) để đọc sách nâng cao kiến thức chuyên môn, trao dồi và rèn luyện kĩ năng diễn thuyết, xem video clip của những diễn giả hàng đầu để học hỏi từ họ, đọc tin tức để cập nhật kiến thức xã hội, chủ động trao đổi với nhau để học hỏi và đào sâu những vấn đề bạn tâm đắc hoặc chưa hiểu rõ,… Nói chung, có rất nhiều cách để chúng ta học, quan trọng là bạn hãy nhận thức đúng đắn để học hỏi một cách miệt mài, không bao giờ cho phép mình ngừng lại.

4. Ngón gia
Đây là ngón tay vng chãi nht. Nó vững chãi không phải vì nó dài nhất mà vì nó được gia cố bởi 4 ngón tay ở hai bên. Ý nghĩa rằng, trong cuộc sống, bạn không thể tự một mình làm tất cả, cũng như không bao giờ có khái niệm thành công một mình trên đời này, do đó bí quyết thứ tư nằm ở ngón tay giữa: hãy tìm kiếm s tr giúp t người khác. Có một câu nói thế này“cht lượng cuc sng làcht lượng ca nhng mi quan h mà bđang có, và Thể cũng tin rằng trên đời này ai cũng cần có bạn, ai cũng cần người khác sẵn lòng trợ giúp mình, vì vậy hãy mạnh dạn kêu gọi sự giúp đỡ và thể hiện tinh thần nương tựa hỗ trợ nhau như một đội nhóm vững mạnh, hãy nghiêm túc đầu tư vào những mối quan hệ này, ở đây cụ thể là những anh em trong đội ngũ Trainer/Trainee của TGM chúng ta. Hãy nghĩ tích cực cho nhau, sẵn sàng hi sinh lăn xả cho nhau trong công việc nhưng vẫn mạnh dạn góp ý cho nhau khi có lỗi lầm. Thể tin rằng qua những buổi rèn luyện với tinh thần như thế, chúng ta chân thành phản hồi cho nhau một cách thẳng thắn, điều này vô cùng hữu ích cho sự tiến bộ của mỗi người, bởi đôi khi có những cái bạn không nhìn ra được (người ta gọi là vùng mù của bạn), phải nhờ đến góc nhìn của một người khác. Hãy nhớ một điều, chúng ta là đồng đội cùng chí hướng trên con tàu TGM, chúng ta đang xây dng nên mđi ngũ Trainer hùng mnh ch không phi là nhng cá nhân Trainer riêng l.


5. Ngón áp út
Có bao giờ bạn thắc mắc tại sao khi cưới nhau, vợ chồng lại đeo nhẫn cưới vào ngón áp út mà không phải là ngón tay khác? Có nhiều giả thiết được đặt ra để giải thích cho điều này, những giả thiết tưởng tượng cũng có mà khoa học cũng có. Nhưng không quan trọng ở chỗ giải thích đúng hay sai, mà ý nghĩa của điều này rất đáng để suy ngẫm. Khi nói đến chiếc nhẫn cưới, nó là hin thân cho mt tình yêđpvà ngón áp út được vinh hnh nhn lđiu này. Đây cũng là bí quyết thứ năm, bí quyết của ngón áp út: tình yêu ngh. Là Trainer, bạn phải yêu khán thính giả của mình, bạn phải yêu từng giây từng phút được đứng trên sân khấu để chia sẻ với họ, và trong giây phút đó, bn gn như quên hết tt c mi th bên ngoài, ch có bn và người nghe mà thôi. Đó là giây phút trên sân khấu, còn trong công việc, để thành công, bạn phải yêu những công việc bạn đang làm, nếu không yêu được ngay từ đầu thì bạn phải tập yêu nó vì yêu là mđng tbn có th la chn hành đng. Hãy thử thách mình nhiều hơn, đào sâu để hiểu tường tận những việc mình đang làm, hãy nghĩ đến ý nghĩa của công việc bạn tạo ra, hãy đọc về những gương thành công trong công việc ấy,… có rất nhiều cách để bạn tập yêu công việc và dần dần bạn sẽ phát hiện ra những cái hay, cái đẹp của công việc. Yêu là một động từ thể hiện sự quan tâm, chia sẻ, sẵn sàng hi sinh cái riêng cho cái chung, vì đối tượng được bạn yêu. Công việc cũng vậy thôi, bạn có quan tâm, bạn có tìm hiểu, bạn có đón nhận, bạn có dám hi sinh thì bạn mới có thể yêu công việc được và ngược lại cũng đúng. Tất cả chỉ là lựa chọn của chúng ta mà thôi. Quay lại với nghề Trainer, đây là là một công việc khắc nghiệt, một nghề đòi hỏi bạn phải hi sinh và trả giá rất nhiều. Khi ấy, tình yêu ngh là vũ khí mnh m nht có th giúp bn vượt qua tt c mt mi và th thách trên con đường chông gai. Và chỉ có tình yêu nghề, bạn mới dám trả những cái giá rất đắt với sự bằng lòng và hạnh phúc tuyệt đối.

Tóm lại, có 5 bí quyết thành công đơn giản và ý nghĩa nằm ngay trong chính bàn tay của mình:
  • Ngón cái: hãy ước mơ LN
  • Ngón út: bđu t nhng vic nh
  • Ngón trỏ: hãy hc hi không ngng
  • Ngón giữa: tìm kiếm s tr giúp
  • Ngón áp út: tình yêu ngh